Chương 1115: Phiên ngoại 73
Sắc mặt của Lương Tuyết trắng bệch: “Công an Tiết, cô đừng kích động, chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, tôi… tôi chỉ thích thủ trưởng, chứ chưa bao giờ có… có suy nghĩ gì khác.”
Cô út nở nụ cười: “Vậy mới tốt nhất, các cô cũng biết chị dâu tôi dịu dàng ôn hòa lại nhát gan và yếu ớt, rất dễ bị người bắt nạt. Anh tôi lại là người cuồng công việc, rời khỏi nhà trong đầu chỉ toàn là công việc, trong mắt không có gì khác. Nếu như có người chơi thủ đoạn nhỏ, rất có khả năng sẽ tính kế lên người anh ấy, dù sao cũng chỉ có nghìn ngày làm giặc chứ không có nghìn ngày phòng giặc, cho dù anh tôi không có ý đó nhưng nếu thật sự bị người tính kế, vậy có khiến người ghê tởm hay không?”
Lương Tuyết vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ tới quân khu biểu diễn gặp mặt thủ trưởng một lần, chưa bao giờ từng trò chuyện riêng, công an Tiết tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
Cô ta có ý với Tiết Minh Dực, muốn làm chút gì đó, nhưng bên cạnh Tiết Minh Dực đều là người quen của anh, cô ta không thân với anh nên hoàn toàn không tiếp cận được.
Cô ta nhất thời không nhịn được, muốn tìm người giúp, phỏng chừng trong này xảy ra vấn đề, bị người nghe thấy đi báo cho công an Tiết.Cô út: “Vậy thật ngại quá, quấy rầy cô rồi, tôi xin lỗi cô, nếu cô có bất cứ điều gì không hài lòng có thể tới đơn vị khiếu nại tôi, tôi có thể công khai xin lỗi.”
Lương Tuyết vội lắc đầu: “Không cần không cần.”
Cô ta… thật sự không biết em gái của thủ trưởng Tiết lại lợi hại như thế.
Cô ta chỉ là thấy thủ trưởng Tiết không ở quân khu, gia đình không tòng quân cho nên tưởng… tình cảm vợ chồng người ta bình thường.
Dù sao anh cũng đang tuổi tráng niên, vẫn anh tuấn, cao lớn và tuấn tú xuất chúng như thế, mà phụ nữ thường đến bốn mươi tuổi sẽ hoa tàn ít bướm, cô ta nghĩ vợ anh chắc chắn như thế… Vậy anh cũng không có tình cảm với vợ mà chỉ có tình thân thậm chí là chán ghét, anh chắc chắn muốn tìm một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác làm nhân tình.
Cô ta không nghĩ đến việc sẽ thượng vị, chỉ là muốn… làm người tình bí mật của anh.
Lại không ngờ còn chưa kịp đọ sức cùng chính chủ, ngược lại bị em gái anh biết được.
Cô ta cũng không biết là ai nói xuyên tạc như thế, vậy mà lại đi tố cáo cô ta không có căn cứ!
Xuống tầng, cô út nói với Nhạc Tâm Mi: “Cảm ơn cô đã giúp tôi làm chứng, cô đi đâu, tôi đưa cô tới đó.”
Nhạc Tâm Mi lên xe, ra hiệu tới tòa soạn, sau khi cô ta tốt nghiệp khoa Trung văn đã được phân tới tòa soạn làm việc: “Công an Tiết, tình địch của bản thân cô thì không coi là chuyện to tát gì, còn tình địch của chị dâu cô thì cô lại khẩn trương như thế?”
Cô út nhìn thẳng phía trước: “Chị dâu tôi khác với chúng tôi, chị ấy quá dịu dàng, tôi sợ chị ấy chịu thiệt.”
Nhạc Tâm Mi múa đến trước mặt mình, cô ấy lại không cảm thấy thế nào cả, nhưng nếu sau này Lương Tuyết múa trước mặt chị dâu vậy cho dù cô ta với anh không có gì nhưng không phải chị dâu vẫn sẽ tức hay sao?
Thế cũng không được.
Nhạc Tâm Mi nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tình cảm của các cô thật tốt.” Cô ta tò mò hỏi: “Nếu như có đàn ông nhòm ngó chị dâu cô, giành chị dâu cô với anh trai cô, vậy cô làm thế nào?”
Cô út ngạc nhiên đáp: “Cái gì mà làm thế nào? Vậy đó là do ánh mắt của anh ta tốt, có thể làm thế nào được? Anh tôi có bản lĩnh như vậy còn không giành lại được với bọn họ chắc?”
Nào có cần cô ấy quan tâm?
Nhạc Tâm Mi thật sự phục rồi, cô ta cảm thấy Tiết Minh Xuân vẫn giống y chang như vài năm trước, cũng không vì công tác ở cục thành phố thủ đô mà trở nên sắc sảo hơn, cũng không có bộ dáng của lãnh đạo.
Cô út đưa Nhạc Tâm Mi đến nơi, lại nhấn chân ga phóng về nhà.
Thầy Cố đã dẫn con gái tới trước, hai ngày này cô ấy vì Lương Tuyết mà không về nhà, thầy Cố chắc chắn rất tủi thân, phải dỗ anh ấy.
Đến nhà cô ấy chào hỏi một vòng, sau đó chạy vào nhà gọi điện cho Cố Ngưng: “Chị Ngưng, giải quyết xong rồi.”
Cố Ngưng rất mừng rỡ: “Minh Xuân, em thật giỏi, vậy chị cũng yên tâm rồi, em nói với chị dâu một tiếng là ngày mai bọn chị tới nhé.”
Cố Mạnh Chiêu theo cô ấy vào nhà, thấy cô ấy vội gọi điện cho Cố Ngưng còn trông rất thần bí, anh ta đi lên nắm tay cô ấy: “Nói gì mà bí mật vậy?”
Cô út cười đáp: “Chuyện của phụ nữ, buổi tối lại nói với anh sau.”
Cố Mạnh Chiêu nắm tay cô ấy đi vào sân, nâng mắt lên phát hiện ra con gái mình lại trèo giàn hoa, vội bảo: “Doanh Doanh, xuống đi, cẩn thận muỗi cắn.”
Cố Tiết Doanh lộn người, nhẹ nhàng đáp xuống đất: “Sao bọn họ vẫn chưa về vậy ạ?”
Cô bé chỉ chị Toa Toa và mấy anh trai.