Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1117 - Chương 1117. Phiên Ngoại 75 (Toàn Hoàn Văn.)

Chương 1117. Phiên ngoại 75 (Toàn Hoàn Văn.) Chương 1117. Phiên ngoại 75 (Toàn Hoàn Văn.)

Chương 1117: Phiên ngoại 75

Con gái ông ta là Nhan Hâm từ nhỏ đã thông minh, có thiên phú kinh doanh, sau này ra nước ngoài du học, sau khi trở về cũng giúp gia đình xử lý việc kinh doanh.

Bây giờ con gái học hành có thành tựu, cha Nhan cảm thấy có thể đảm đương một phương rồi nên muốn giao việc kinh doanh cho cô ta.

Không ngờ suýt thì hại cô bé.

Ông ta biết ơn vô cùng: “Cũng may có Tiết Vân Lĩnh, nếu không có cậu ấy chúng tôi thật sự nhà tan cửa nát mất.”

Nếu anh em tốt thật sự hại chết con gái mình vậy mình cũng sẽ không cho ông ta sống yên ổn, chắc chắn sẽ báo thù, cho dù ngồi tù cũng không xá gì.

Nếu đã tới rồi, Lâm Tô Diệp mời bọn họ ở lại cùng ăn cơm, đợi mấy người Tiểu Lĩnh về nhà.

Buổi trưa mặt trời còn gay gắt nhưng đến chiều sắc trời âm u hẳn, còn đổ một cơn mưa giảm nhiệt.

Trong sân nhà họ Tiết dựng chòi nên đổ mưa cũng không sợ, mọi người vẫn ngồi trong sân hóng mát, nói chuyện, ngắm mưa, bầu không khí rất náo nhiệt.

Mà ba người Tiểu Lĩnh, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh lại đang lái xe vội trở về.

Lúc băng qua thư viện trời đổ mưa to hơn một chút, Lục Yến Sanh quay đầu nhìn thấy một bóng người đơn bạc ở cửa, cậu ta ra hiệu cho Tiểu Lĩnh dừng xe.

Tiểu Lĩnh lập tức nhấn phanh: “Sao thế?”

Lục Yến Sanh ý bảo Lam Hải Quân đưa ô cho mình.

Lam Hải Quân cười nhạo cậu ta: “Sao thế, đột nhiên đổi tính muốn đọc sách à?”

Tiểu Lĩnh quay đầu cười bảo: “Đừng bảo muốn vào thư viện hẹn hò đấy nhé.”

Lục Yến Sanh: “Nói vớ vẩn.”

Cậu ta cầm ô xuống xe, bước lên bậc thềm đi tới cổng thư viện, bên đó có vài người đứng trú mưa, một nữ sinh trong số đó mặc váy vải bông được giặt vô cùng trắng sạch.

Nhìn thấy Lục Yến Sanh xuất hiện trước mặt mình, Hồ Tiểu Mẫn kinh ngạc trừng to mắt, vừa mừng vừa sợ: “Lục… Lục Yến Sanh?”

Vài năm trước khi Lục Yến Sanh theo đám người Tiểu Lĩnh đến tỉnh thành ở nhà họ Tiết, hai người cũng quen biết nhau.

Cô bé không biết tại sao lần đầu tiên gặp mặt đã có một loại cảm giác không nói nên lời, rất kỳ quái, như thể thấp thoáng có mối liên hệ gì đó.

Lâm Uyển Tinh cổ vũ cô bé dũng cảm theo đuổi tình yêu, thích thì nói cho cậu ta biết, cô bé cũng không nhịn được mà muốn tiếp cận cậu ta.

Nhưng tính cách của Lục Yến Sanh có hơi lạnh lùng, không kiên nhẫn nói chuyện với con gái, điều khiến cô bé kinh ngạc vui mừng là cậu ta đối xử với cô bé khác biệt, ít nhất sẽ không hung dữ, cũng sẽ không mất kiên nhẫn, chỉ là… cũng không nhiệt tình mà thôi.

Cô bé thử viết một lá thư cho cậu ta, nói ra cảm giác kỳ lạ đó của mình cho cậu ta nghe.

Nhưng Lục Yến Sanh không hồi âm, sau này cũng không gặp riêng cô bé nữa.

Cô bé tưởng Lục Yến Sanh sẽ không gặp mình nữa, không ngờ hôm nay đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Lục Yến Sanh đưa ô cho cô bé: “Lúc ở tỉnh thành từng mượn cô một chiếc ô, giờ trả lại cho cô.”

Lần đó ở tỉnh thành trời đổ mưa, cậu ta, Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân vòng vào ngã rẽ bất cẩn đụng phải Hồ Tiểu Mẫn đang cầm ô, làm hỏng cái ô của cô bé.

Trong đôi mắt của Hồ Tiểu Mẫn có ánh sáng, nhìn cậu ta với vẻ ngại ngùng: “Anh… sao sau này lại không liên lạc nữa…?”

Lục Yến Sanh: “Công việc bận, tôi có chuyện đi trước một bước.” Cậu ta quay người đi vào trong cơn mưa.

Hồ Tiểu Mẫn không nhịn được đuổi theo hai bước, che ô cho cậu ta: “Lục Yến Sanh!”

Lục Yến Sanh quay đầu, cúi mắt nhìn cô bé: “Còn chuyện gì sao?”

Hồ Tiểu Mẫn lắp bắp: “Sau này… còn có thể gặp lại không?”

Lục Yến Sanh hơi nhún vai: “Xin lỗi, thời gian của tôi không tự do.”

Trong lòng Hồ Tiểu Mẫn thất vọng đến cực điểm, tia sáng trong mắt cũng ảm đạm hẳn đi, đây là đang từ chối cô bé sao?

Cô bé không biết tại sao lại có loại cảm giác đó với cậu ta, cảm thấy rất quen thuộc, vừa gặp mặt trong lòng đã sinh ra yêu thích, cô bé tin rằng cậu ta cũng thế, thậm chí còn hy vọng bọn họ có thể… nhưng không ngờ đây chỉ là cô bé tự đa tình mà thôi.

Lục Yến Sanh sải bước xuyên qua màn mưa, nhảy lên xe nói với Tiểu Lĩnh: “Đi thôi.”

Lam Hải Quân: “Ha ha, Lục Yến Sanh, cậu…”

Lục Yến Sanh: “Không được phép nói lung tung, không phải hẹn hò, chỉ là nợ cô ấy một cái ô, giờ trả cho cô ấy thôi.”

Tiểu Lĩnh: “Bạch Tố Trinh cũng là sau khi mượn ô mới có gì đó thì phải?”

Lam Hải Quân: “Không có văn hóa thật đáng sợ.”

Xe Jeep lái đi xa trong màn mưa, Lục Yến Sanh nhìn bóng người mảnh khảnh trong màn mưa đó qua kính chiếu hậu, một chút khác thường trong lòng đó cũng tan đi theo.

Cậu ta cũng không biết tại sao lần đầu tiên gặp được Hồ Tiểu Mẫn ở tỉnh thành lại có một loại cảm giác rất kỳ quái, cậu ta từng muốn tìm hiểu, nhưng sau khi nói chuyện với Lâm Uyển Tinh một lần đã quả quyết từ bỏ.

Ánh mắt của Lâm Uyển Tinh khiến cậu ta không thoải mái, trong đó tràn đầy dục vọng và tính toán.

Còn nữa, hình như Lâm Uyển Tinh và mẹ của Tiết Vân Lĩnh là người thân đã tuyệt giao, cậu ta là anh em tốt của Tiết Vân Lĩnh hiển nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà khiến Lâm Tô Diệp không vui.

Vậy nên cậu ta chọn cách xa hai mẹ con Lâm Uyển Tinh.

Vừa rồi đưa chiếc ô qua, một chút khác thường trong lòng đó cũng theo đó tan biến sạch, cảm giác không hiểu sao đó cũng bất chợt biến mất, cậu ta cũng không còn để ý đến nữa.

Khi bọn họ lái xe về đến nhà, Đại Quân và Lục Tiêu Tiêu đã về, Hoắc Nham và Toa Toa cũng vừa vặn về nhà.

Tiếng cười nói náo nhiệt trong sân và hương thơm thức ăn mê người cùng bay tới.

Các bà mẹ hô to: “Nghe thấy tiếng động cơ, chắc là tụi nhỏ về rồi đó.”

“Mau, mấy đứa, mau vào nhà đi, mở tiệc rồi!”

Lâm Tô Diệp khoác cánh tay của Tiết Minh Dực ra ngoài đón mấy đứa con đáng yêu, cho dù bọn trẻ có lớn đến đâu, có tương lai thế nào thì đều là những đứa con mà cô thương yêu nhất.

Vừa vặn mưa ngừng rơi, trời quang mây tạnh, ráng màu tươi đẹp từ phía tây kéo đến đỉnh đầu, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ một nửa bầu trời.

Một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Cuộc đời của bọn họ cũng tươi sáng và tốt đẹp như vậy!

[Toàn hoàn văn] - 15/12/2022 – Team dịch Tiểu Miêu.

Vậy là đã kết thúc một chặng đường dài cùng với cả nhà Lâm Tô Diệp, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng với team mình trong suốt thời gian qua, sự đồng hành của các bạn là nguồn độc lực để team mình đi được một chặng đường dài như vậy.

Các bạn yêu thích điền văn có thể bấm vào nick mình để tìm đọc những bộ điền văn hay khác nha. Hẹn gặp lại mọi người trong các dự án tiếp theo ^.^

Dự án đang đà hoàn thành tiếp theo của team mình là bộ:

Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Phát Thanh Khủng Bố

Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ

[Trích: Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang]

Rất nhiều năm sau, đối mặt với phóng viên tạp chí [TIME], Dịch Gia Di sẽ nhớ lại một buổi chiều cách đây rất lâu đó, cái ngày mà tổ trưởng tổ trọng án dẫn cô đi xem thi thể…

Một khắc ấy, cô nghe được tiếng kêu rên của người chết, nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ, sở hữu năng lực tái hiện lại hiện trường hung án trong đầu.

Từ đó về sau, Hương Giang mất đi một nữ cảnh sát văn chức nhỏ đi làm chỉ thích uống trà buôn chuyện, tan làm thì đi hẹn hò dạo phố, lại có thêm một ánh sáng của giới cảnh sát gặp án tất phá được…

Tổ trưởng tổ trọng án: Sao em biết anh ta là hung thủ?

Dịch Gia Di: Vì đó là một đêm mưa (lược bớt quá trình suy luận tám trăm chữ)… cho nên chân tướng chỉ có một…

Cả người hung thủ chấn động, sắc mặt thay đổi, kinh hoàng sợ hãi, không còn lời gì để ứng đối, đành giơ hai tay ra, buồn bã đền tội.

Trong lòng Dịch Gia Di: Xin lỗi, trước đó toàn là tôi lừa hết đấy…

Có câu giải thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện xưa!

Phá án giống như làm đề toán vậy, người khác cứ dựa theo điều kiện đã biết để dẫn đến kết luận thôi.

Còn cô là trực tiếp biết đáp án, toàn bộ quá trình giải đề toàn dựa vào chém gió…

Liều mình diễn, giả làm thám tử, lừa hung thủ… không từ mọi thủ đoạn cũng thật khó quá!

Phóng viên [Minh Báo]: Giới cảnh sát Hương Giang gọi cô là “nữ Gia Cát,” nói cô đa mưu túc trí gần như là yêu nhân, cảnh sát Dịch thấy thế nào?

Dịch Gia Di: Ha ha ha, tôi chỉ là một người bình thường (có siêu năng lực) mà thôi.

Phóng viên: Nghe nói cánh cổng lớn nhà cảnh sát Dịch bị hai kẻ xấu hắt sơn, ngay cả đội Phi Hổ cũng đã hành động rồi.

Dịch Gia Di: Ha ha ha, đó chỉ là cảnh sát chính nghĩa bảo vệ cuộc sống thường ngày của dân thường mà thôi.

Phóng viên [Nhật báo Hương Giang]: Nghe nói con trai của gia đình giàu nhất Hương Giang làm ngôi sao mới nổi và… cũng đang theo đuổi cô? Xin hỏi cô ngưỡng mộ vị nào hơn?

Dịch Gia Di rùng mình một cái, nghĩ đến cơn giận của vua ghen tuông cũng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào ống kính, đáp một cách hùng hồn hữu lực:

“Tất cả đều là tin đồn! Thân là cảnh sát dấn thân vào sự nghiệp chính nghĩa, trong lòng tôi chỉ có lần tìm hung thủ, bảo vệ an toàn cho dân chúng chứ không có lòng nữ nhi tình trường gì hết.”

Tag: Xuyên qua thời không, ngọt văn, sảng văn, văn niên đại.

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Dịch Gia Di ┃ Vai phụ: Phương Trấn Nhạc và những người khác.

Một câu tóm tắt: Ta là bảo bối của giới cảnh sát! Khắc tinh của tội ác!

Sẽ được lên sóng đều trong tháng 12 nha.

Ngoài bộ điền văn trên, team mình còn làm một số bộ điền văn khác đã hoàn như.

1: Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố – Đã hoàn

2: Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu – Đã hoàn

3: Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu – Đã hoàn.

4: Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản (Dịch) – Đã hoàn.

5: Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ – Đã hoàn.

6: Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ - Đã hoàn

7: Thập Niên 70: Nhật Ký Chồng Đểu Vợ Lười – Đã hoàn

8: Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao Pk Mẹ Kế Đã hoàn

9: Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con: Đã hoàn

10: Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm Đã hoàn

11: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá – Đã hoàn

12: Nhà Trẻ Số Một Vũ Trụ

13: Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo – Đã Hoàn

14: Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá - Đã Hoàn

Bình Luận (0)
Comment