Chương 114: Người có văn hóa
Ngày nào em cũng chép bài tập về nhà của anh, lúc này lại bắt đầu tự mình phát huy sao?
Phải nói do tính cách của Đại Quân nên cậu bé thật sự lạnh lùng, lờ đờ, giống như bọc quanh mình một cái vỏ, đắm chìm trong thế giới của mình, chậm rãi cũng không để bụng đến người khác bao nhiêu.
Tuy rằng hai bé trai là song sinh nhưng trước đây lại không phải ngày nào cũng ở bên nhau, Đại Quân thích yên tĩnh đọc sách, chuyện không liên quan đến mình thì không quan tâm. Mà Tiểu Lĩnh thì lại thích đánh giết náo nhiệt với một đám người, tôn sùng hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu.
Sở thích của hai anh em cũng không giống nhau.
Nhưng từ khi Lâm Tô Diệp phát uy ép hai anh em đi học, còn kêu cậu bé dạy bù cho em trai, cả ngày em trai quấn lấy cậu bé đòi nghĩ kế, cậu bé trốn cũng không trốn thoát được, còn không phải thò cái vòi từ trong vỏ ốc sên của mình ra, bắt đầu đốc thúc em trai, đồng thời cũng tương tác với người nhà nhiều hơn.
Cậu bé là anh trai có trách nhiệm trông chừng em trai bớt phạm lỗi, đặc biệt còn là loại sẽ liên lụy đến mình.
Bản kiểm điểm tám trăm chữ, tuy cậu bé viết rất dễ nhưng cũng không muốn cả ngày đều viết.
Một là nhàm chán, hai là nhục.
Cha đã muốn bỏ qua cho bọn trẻ nhưng thằng con trai thứ hai ngu ngốc này lại còn quấn riết lấy, như thể mình là chú lính nhỏ kiên trì với chân lý, dám cả gan khiêu chiến quyền uy.
Quả đúng là thích ăn hành mà!
Tuy rằng Tiểu Lĩnh chẳng vui một chút nào cả nhưng vẫn nghe theo Đại Quân, vì một chiêu dùng chân đá này của Đại Quân đã cứu cậu bé vài lần rồi.
Cậu bé có thể không nghe Đại Quân nói gì nhưng phải phục tùng cái chân của Đại Quân.
Còn nữa, cậu bé còn nợ Đại Quân một đồng sáu xu, phải nghe chủ nợ chứ.
Tiết Minh Dực nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, nếu Đại Quân đã hiểu vậy thì để cậu bé nói cho em trai đi, có vài đạo lý phải từ từ hiểu, người lớn nói với bọn trẻ cũng vô dụng.
Anh ra hiệu cho hai bé trai có thể tự do hoạt động, sau khi rửa chân lại đi ngủ sớm một chút.
Tiểu Lĩnh kéo Đại Quân đi vào trong sân rì rầm.
“Tại sao anh không cho em nói? Cha chúng ta thiên vị mà!”
Đại Quân: “Thì thiên vị đấy, nhưng em có thể làm được gì?”
Tiểu Lĩnh: “Em phải đấu tranh?”
Đại Quân: “Đấu tranh cái gì? Để mông bị đánh à?”
Tiểu Lĩnh: “Thì… thì vẫn đấu tranh tranh! Nói cho rõ ràng, không nói lại em thì chính là lỗi của bọn họ!”
Đại Quân: “Em nói bà nội phạm lỗi, vậy tại sao bà nội phạm lỗi?”
Tiểu Lĩnh: “Vì cha chúng ta thiên vị mẹ chúng ta?”
Đại Quân: “Ở một mức độ nhất định không sai, nhưng…”
Tiểu Lĩnh: “Anh cũng biết không đúng đúng không? Không có nhưng, chính là cha chúng ta thiên vị!”
Đại Quân: “Anh nói thẳng với em, bà nội chúng ta phạm lỗi là vì em, vì bảo vệ em đấy!”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội bảo vệ em không cho mẹ đánh thì có gì sai? Mẹ không nỡ dùng sức đánh anh nhưng lại nỡ dùng sức đánh em, mẹ không thương em.”
Đại Quân:” …”
Cậu bé quyết định trói em trai lại với mình: “Vì bà nội chúng ta không phân đúng sai bảo vệ chúng ta, phạm lỗi thì nên dạy, không thể một mực bao che.”
Tiểu Lĩnh không phục: “Anh không đúng, bà nội thương chúng ta, không phân đúng sai bảo vệ chúng ta thì có gì sao? Em cũng thế mà, em cũng không quan tâm anh đúng hay sai, em đều đứng về phía anh.”
Đại Quân vốn còn muốn mắng em trai ngu quá nhưng lúc này lại không nói được gì nữa.
Cậu bé có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Lý trí rất dễ bị tình cảm đả động, đặc biệt là tình anh em nhiệt liệt và chân thành tha thiết của Tiểu Lĩnh.
Nhìn thấy cậu bé không nói, Tiểu Lĩnh cười khà khà: “Tiểu Quân, vậy anh bớt cho em hai xu tiền nợ được không?”
Hai tay của Đại Quân cắm túi quần, lạnh lùng đáp: “Em nằm mơ đi!”
Hai bé trai về lại phòng.
Lâm Tô Diệp trốn trong tường bình phong nghe lén vừa chua xót vừa đau lòng, đứa trẻ nghịch ngợm này còn rất biết ngụy biện, làm sao cô không thương cậu bé cho được? Xem ra phải tìm cơ hội từ từ đánh từ trái tim của cậu bé vậy.
Cô cảm thấy trình độ văn hóa của mình vẫn chưa đủ, không thể nắm bắt được hai đứa con, nếu như cô rất có văn hóa, gặp phải loại vấn đề này cũng biết nên đối phó với bọn trẻ thế nào.
Lúc này Tiết Minh Dực từ bên ngoài tiến vào thuận tiện đóng cửa sân, thấy cô đứng trong sân: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Tô Diệp: “Có phải những người có văn hóa rất biết dạy con không?”
Tiết Minh Dực: “Cũng không hẳn.”
Không thiếu gia đình có học vấn đại học vẫn sẽ dạy ra con cái thất bại, còn cha mẹ không có văn hóa cũng có thể dạy ra con cái ưu tú.