Chương 115: Tôi gọi cô là mẹ luôn đấy
Lâm Tô Diệp nổi lên hứng thú: “Cha mẹ không có văn hóa lại dạy ra anh rất tốt đấy chứ.”
Tiết Minh Dực: “Thằng ba cũng do cha mẹ dạy.”
Lâm Tô Diệp: “… Cho nên, anh đang nói mỗi người đều có tương lai của riêng mình, không liên quan gì đến cha mẹ dạy sao?”
Tiết Minh Dực nghe thấy giọng điệu của cô có hơi sốt ruột, mới nói tiếp: “Tương lai không có tiêu chuẩn.”
Bao nhiêu nhân vật lớn thoạt nhìn rất có tương lai nhưng lại làm hán gian, tiếng xấu lan xa, vạn người phỉ nhổ, vẫn là có tương lai sao?
Có vài chiến sĩ không có văn hóa cũng không có chiến công đặc biệt, thận trọng thủ vệ ở tuyến biên phòng, đến kỳ hạn chuyển ngành về nhà, trải qua cuộc sống bần hàn cũng không có gì làm là không có tương lai sao?
Anh có rất nhiều lời lại không biết nói với Lâm Tô Diệp thế nào, còn nữa mấy thứ này cũng không phải một lần hai lần là có thể nói rõ được, mà còn cần mỗi người học hỏi và suy nghĩ cùng với thời gian gặp phải chuyện khác nhau, từ từ lĩnh ngộ được tri thức của mình.
Lâm Tô Diệp gật đầu, cô cũng không cầu con cái nhất định phải có tương lai bao nhiêu, chỉ muốn bọn trẻ trưởng thành khỏe mạnh bình an, nếu có thể thi đỗ đại học là tốt nhất, không thi đỗ cũng có công việc nuôi gia đình, xây dựng gia đình nhỏ hạnh phúc.
Được một đồ khó hiểu như Tiết Minh Dực khai đạo một cái, Lâm Tô Diệp cũng nghĩ thông không ít, chỉ cần mình không chết, Tiết Minh Dực và các con thân thiết với nhau, có anh làm tấm gương hai bé trai cũng không thể kém được.
Hai ngày này anh và các con ở chung cũng rất tốt, cũng không phải loại xa cách tình người như trong mơ đó, cho nên có anh ở đây, cô cũng không cần lo lắng mấy chuyện được mất đó.
Nếu thật sự không được, không phải còn có thể đưa Tiểu Lĩnh vào quân đội hay sao.
Đầu óc vừa thả lỏng lại đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề: “Bọn trẻ ở bên ngoài học theo giáo viên và trí thức Cố, nhưng về nhà lại bị bà nội dẫn hướng lệch lạc, cho nên vấn đề đều nằm trên người bà nội!”
Tiết Minh Dực sững sờ, vừa định nói gì đó thì Lâm Tô Diệp đã bước nhanh vào nhà.
Cô lôi quyển ghép vần mà mình viết và quyển nhận chữ đơn giản nhất ra rồi đi vào phòng.
Cô cắt ngang bà Tiết đang thì thầm với hai đứa trẻ: “Mẹ, trí thức Cố nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ý tứ chính là trẻ nhỏ có sao học vậy. Tiểu Lĩnh gần mẹ nhất, mẹ không có văn hóa nên nó cũng không thích đọc sách, nếu như mẹ có văn hóa thích đọc sách, nó chắc chắn cũng sẽ thích. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ phải cùng đọc sách và làm bài tập về nhà với hai đứa nó!”
Bà Tiết: “!”
Lâm Tô Diệp, mụ nội cô nhé, sao cô không lấy dây thừng ghìm chết tôi luôn đi!
Tôi gọi cô là mẹ luôn đấy, được chưa?
Lâm Tô Diệp ném một quả bom như vậy xuống sau đó đi thẳng một mạch về phòng mình.
Bà Tiết lại ngơ ngác không tỉnh lại được, con dâu bị điên rồi đi, ép con trai đi học không tính còn muốn ép mẹ chồng đi học?
Bà ta nhìn về phía Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Các cháu nói xem, có phải cô ta bị điên rồi không?”
Đại Quân: “Bà nội, mẹ cháu nói cũng không sai đâu ạ.”
Cô út ngồi ở bên cạnh lại vui khi thấy người gặp họa: “Cũng chỉ tại mẹ kéo chân sau, nếu như mẹ biết chữ, lúc nhỏ dạy Tiểu Lĩnh học nhiều một chút vậy Tiểu Lĩnh còn có thể học vất vả đến vậy được sao?”
Tiểu Lĩnh nhìn bà Tiết, dựa theo nguyên tắc người đông sức mạnh: “Bà nội? Hay là bà đi học cùng bọn cháu đi.”
Cùng đi học, nói không chừng sau này còn có thể giúp mình làm bài tập về nhà.
Bà Tiết nhìn cậu bé: “Cháu ngoan, bà nội đã từng này tuổi rồi…”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, không sao, cháu có thể dạy bà.”
Vì để bà nội giúp mình làm bài tập về nhà, cậu bé sẽ từ từ dạy bà nội học.
Bà Tiết vỗ đùi một cái: “Ôi chao, bà nội đau đầu, đầu óc bà nội ngu ngốc. Tiểu Lĩnh à, từ hôm nay trở đi cháu chăm chỉ học hành, lấy Đại Quân làm gương, ngoan ha…”
Bà ta nói mình đau đầu, cũng không thì thầm mấy lời được mất đó nữa mà mau chóng cởi quần áo đi ngủ.
Một tối này bà Tiết cũng không ngủ ngon cho nổi, suốt cả một đêm đều nằm mơ.
Đầu tiên là bà nội đuổi theo bà ta đòi bó chân, mẹ bà ta vất vả lắm mới thả bà ta ra, cha lại muốn bà ta đổi nàng dâu cho anh hai, vất vả lắm mình mới gả được cho một người tốt. Mẹ chồng lại nói bà ta trộm tiền đòi trói bà ta lại, dọa bà ta sợ hãi đông trốn tây trốn, cuối cùng tìm được một cái rương to chui vào, kết quả con dâu cầm quyển từ điển dày cộp, cười u ám thành khẩn với bà ta: Mẹ, học chữ đi.
Mới sáng sớm bà Tiết đã tự giật mình tỉnh lại, mau chóng bò xuống đất đón gió cho tỉnh táo.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, bên ngoài vẫn mờ mịt.