Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116. Lời Mẹ Dặn

Chương 116. Lời mẹ dặn Chương 116. Lời mẹ dặn

Chương 116: Lời mẹ dặn

Tiết Minh Dực thức dậy đã nhìn thấy bà ta đứng trong sân ngây người: “Mẹ?”

Bà Tiết lập tức sáp đến đến bên cửa sổ để hé ra một khe hở nhìn vào trong, trong phòng tối đen, bà ta phải thích ứng một lúc mới nhìn thấy Lâm Tô Diệp còn đang ngủ, lập tức vỗ ngực, nhỏ giọng nói: “Con trai, con cũng phải quản vợ con cho tốt đi, mẹ đã từng tuổi này rồi, sao còn có thể đi học chữ nữa? Cũng đừng dày vò mẹ nữa mà.”

Tiết Minh Dực không nhịn được mà cười: “Mẹ, học vài chữ cũng rất tốt.”

Bà Tiết: “…” Con trai lớn rồi đúng là khiến mẹ chán ghét! Một lòng hướng về vợ.

Cái đó, không đúng! Đột nhiên bà ta ý thức được vấn đề, lại chậm rãi sáp tới cửa sổ nhìn vào trong, lúc này mới phát hiện ra Lâm Tô Diệp đang ôm Toa Toa ngủ rất ngon, mà Tiết Minh Dực lại ở một ổ chăn khác?

Sao con trai về nhà lại còn chia ổ chăn?

Con trai tự mình chia chăn, còn vợ ôm con gái ngủ chung một chăn, đây là bộ dáng mà hai vợ chồng nên có sao?

Bà Tiết lại mặc kệ chuyện học hành, chạy ra ngoài theo Tiết Minh Dực đi sửa tường sân.

“Minh Dực, sao còn chia chăn ngủ thế con? Không mau sinh cho Toa Toa thêm một em trai em gái gì sao?”

Tiết Minh Dực: “…” Nếu không sao lại nói chuyện bé như cái lỗ kim trong nhà cũng không chạy thoát khỏi mắt bà già.

Anh mơ hồ đáp một tiếng qua loa có lệ.

Đương nhiên bà Tiết cho rằng là Lâm Tô Diệp cáu kỉnh, làm loạn: “Tại sao không vui lòng? Là vì mẹ sao?”

Tất nhiên bà ta nghĩ là vì Lâm Tô Diệp chướng mắt mình giả bệnh muốn làm chủ nhà nên mới nổi nóng phát hỏa với Tiết Minh Dực, nói như vậy ngược lại là mình liên lụy con trai? Nhưng bà ta đã không giả nữa rồi mà.

Bà ta than thở: “Bỏ đi, vợ con muốn làm chủ nhà thì cho cô ta làm đi, cô ta cho rằng củi gạo muối dấm dễ làm như vậy sao?”

Tiết Minh Dực không ho he tiếng nào, bà Tiết lại nhẹ nhàng bỏ qua chuyện mình giả bệnh chọc tức người đó.

Bà ta lại bắt đầu tùy cơ hành động, kêu anh từ từ dỗ vợ mình: “Nếu thật sự không được thì dẫn cô ta ra ngoài đi dạo đi, đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm hay mua cái khăn gì đó.”

Tiết Minh Dực: “Vâng.”

Bà Tiết lại than ngắn thở dài: “Con trai tốt giống như khúc gỗ vậy, con nói xem, Đại Quân giống con, muốn đòi mạng mà.”

Tiết Minh Dực: “Mẹ vất vả rồi, sau này chăm chỉ học hành với đám trẻ đi.”

Ý tại lời nói chính là chăm chỉ học hành, không thể chiều chuộng, tránh cho rước phải phiền phức, mẹ chồng con dâu đấu đá nhau.

Bà Tiết trợn trắng mắt nhìn trời, còn không ngủ chung một ổ chăn mà vẫn nghe theo ý kiến của vợ, sao cô vợ này không lên trời luôn đi!

Chia ổ chăn làm mình làm mẩy với con trai, hóa ra là muốn bắt thóp mẹ chồng, ép mình đi học đâu mà, ha ha, chuyện này bà ta không đồng ý, không quen cái tật xấu này!

Đừng hòng người nào ép được bà ta học, cả đời này cũng không có khả năng học!

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tô Diệp vốn muốn cùng con trai đi học nhưng lại bị Tiết Minh Dực kêu ở lại.

Anh gọi cô một tiếng, cũng không biết nói gì mà chỉ dùng một đôi mắt vừa đen vừa đẹp nhìn cô.

Lâm Tô Diệp: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”

Bên đó Toa Toa đã sớm ăn mặc chỉnh tề và ăn no bụng nghe thấy, lập tức chạy bước nhỏ qua ôm chân Tiết Minh Dực.

Ra ngoài thì phải dẫn theo bảo bối nhỏ.

Tiết Minh Dực cúi người, một bàn tay thành thạo nhấc con gái lên đặt trong khuỷu tay mình: “Hôm nay không ra ngoài, dạy em viết chữ.”

Nếu là mùa gặt thu hoạch bận rộn, Tiết Minh Dực sẽ ra đồng giúp thu hoạch nông sản, nhưng lúc này toàn bộ đại đội đều đang trồng hoa màu, cũng không thiếu một sức lao động như anh, khi anh nhàn rỗi cũng không ra ngoài.

Lâm Tô Diệp hé miệng muốn nói em không cần anh dạy, em rước tự thêm phiền phức làm gì. Nhưng cô lại không tiện từ chối, anh vất vả lắm mới về nhà thăm người thân còn không ra ngoài, mà cô lại chạy ra ngoài, như vậy quả thật không ra làm sao.

Cô nói với Toa Toa: “Bé ngoan, hôm nay cha không ra ngoài, ở nhà không cần bế.”

Toa Toa vừa nghe đã lập tức vỗ vào bàn tay to của cha, ý bảo cha thả cô bé xuống đất.

Cô bé muốn đi đuổi kiến.

Bà Tiết nhìn thấy con trai và con dâu nói chuyện mới đi qua lén lút lừa cháu gái: “Toa Toa, buổi tối ngủ chung với bà nội, bà nội cho cháu ăn sơn tra đóng hộp, ngọt lắm.”

Toa Toa lắc đầu: “Hừ hừ.”

Hừ hừ là không đi, ưng ưng là đi.

Bà Tiêu sử dụng toàn bộ bản lĩnh cơ thể cũng không lừa được Toa Toa, đành nhỏ giọng nói: “Toa Toa có muốn có thêm một em trai không?”

Toa Toa: “Em gái.”

Bà Tiết: “Em gái cũng được, cha mẹ cháu hai đứa con trai hai đứa con gái vẫn ít hơn bà nội hai đứa, buổi tối ngủ với bà nội, cha mẹ sẽ sinh cho cháu em gái.”

Đôi mắt của Toa Toa lập tức sáng ngời.

Bình Luận (0)
Comment