Chương 117: Vợ chồng
Trong đầu bà ta xuất hiện hình ảnh em trai nhỏ và em gái nhỏ nhà hàng xóm, bọn trẻ nằm trên giường đất mềm mại non nớt, không biết nhúc nhích, chọc một cái cũng rất vui.
Cô bé có hơi động lòng.
Nhưng lập tức trong đầu lại xuất hiện hình ảnh em bé khóc oa oa, gương mặt nhỏ xinh xắn của cô bé lập tức rúm ró lại, vẻ mặt chán ghét.
Sẽ làm ồn đến cô bé và mẹ mất.
Vẫn nên bỏ đi.
Cô bé lắc đầu, không muốn.
Cuối cùng bà Tiết vẫn không lừa được Toa Toa, tức anh ách than thở: “Trông thì mềm mại nhưng thực tế cố chấp y như mẹ cháu, con lừa cố chấp!”
Toa Toa trừng đôi mắt giống như viên ngọc đen nhìn bà ta, cảm thấy rất hứng thú với từ con lừa cố chấp này, quá mới mẻ!”
Bà Tiết: “Hừ, không cho cháu ăn đồ hộp nữa, chỉ cho anh cháu ăn.”
Nói xong bà ta rời đi.
Toa Toa thì lại cong cái miệng nhỏ, trong đó cân nhắc về âm đọc cố chấp hay là lừa bây giờ, rồi lại phát hiện ra âm lừa này quá khó nghe, nên phát ra chính là cố chấp cố chấp.
Vậy vẫn nên là cố chấp đi.
Lâm Tô Diệp đưa cho Toa Toa sách truyện tranh đơn giản mà cô vừa thuận tay vẽ để chơi, còn cô đi giúp Tiết Minh Dực thu dọn tường vây.
Qua một lúc cô vào nhà uống nước, lại rót để nguội cho Tiết Minh Dực.
Anh theo vào ngay sau đó, thuận miệng hỏi: “Em và Lâm Uyển Lệ qua lại rất nhiều sao?”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi Lâm Uyển Lệ làm gì? Cô đáp: “Cũng không nhiều, hàng năm cô ta đều qua đây thăm hỏi thôi.”
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cô, lại lừa anh.
Anh hỏi Lâm Uyển Lệ làm Lâm Tô Diệp lại nghĩ tới bức ảnh đó, trong lòng bất mãn mới than thở: “Vậy Lâm Uyển Tinh thì sao?”
Tiết Minh Dực đang uống nước, không nghe rõ cô lẩm bẩm cái gì: “Ai nghèo cơ?”
Lâm Tô Diệp: “…” Trong nháy mắt không muốn hỏi nữa, thật ra cô tin tưởng nhân phẩm của Tiết Minh Dực, anh sẽ không dan díu với người phụ nữ khác khi đã có vợ con, dù sao con người anh cũng nghiêm túc chính trực, trong mơ sau này anh cũng không tái giá.
Cô chỉ nói: “Em nghèo đó.”
Tiết Minh Dực: “… Em nghèo? Em rất cần tiền sao?”
Cô dùng chân gãy làm cái cớ đòi tiền, một khoản tiền lớn như vậy cô muốn mua cái gì?
Lâm Tô Diệp: “Đúng đó, có ai chê tiền ít đâu?”
Tiết Minh Dực: “Muốn mua đồng hồ? Cái này cần rất nhiều phiếu công nghiệp, em không tự mình mua được, trở về anh…”
“Không cần!” Lâm Tô Diệp quả quyết từ chối, cô mới không cần mấy sản phẩm hư vinh không thể ăn cũng không thể uống được này.
Tiết Minh Dực: “Máy thu âm?”
Lâm Tô Diệp: “Không phải, em chỉ muốn…” Cô hơi dừng lại, nâng mắt nhìn Tiết Minh Dực, thấy anh đang nhẫn nại nhìn cô. Cô mấp máy môi: “Em nghe người ta nói năm, sáu trăm đồng có thể mua được một công việc trống trong thành phố.”
Trong mắt Tiết Minh Dực lóe lên một tia ngạc nhiên: “Em muốn đi làm?”
Lâm Tô Diệp hất cằm: “Không được sao?”
Tiết Minh Dực lộ ra ý cười: “Em biết làm việc ở thành phố ít nhất phải có trình độ cấp hai không?”
Hơn nữa công việc dễ mua như vậy sao? Công nhân đều là thay ca trong nhà, nếu không có người thay ca thì phải trả lại cho đơn vị sắp xếp lại, cho dù tốn tiền cũng phải tìm được quan hệ mới được.
Còn nữa, công việc có đơn giản như vậy sao?
Nhìn trong công xưởng không cần mưa không đến mặt nắng không đến đầu, cũng không hề nhẹ nhàng hơn so với trồng trọt.
Nữ công nhân ở xưởng dệt phải đứng ở nơi đó từ sáng đến tối, cô có thể chịu được không? Không quá hai ngày co có thể đã hôn mê ra đó, anh cũng không nỡ.
Còn công việc nhẹ nhàng sạch sẽ, người ngoài cũng không thể mua được.
Lâm Tô Diệp: “Anh chê cười em mù chữ?”
Tiết Minh Dực: “Không phải, anh tôn trọng những người phấn đấu và hiếu học, nào, anh dạy em học chữ.”
Lâm Tô Diệp: “Em đã nhớ rất nhiều chữ.”
Tiết Minh Dực: “Thử viết thư nhà trước được không?”
Anh lấy giấy viết thư và bút bi trong nhà ra, đặt lên bàn kêu Lâm Tô Diệp viết.
Lâm Tô Diệp: “Viết thì viết!”
Cô học theo bộ dáng viết thư của Đại Quân, cầm bút định viết chào cha.
Nhưng Tiết Minh Dực lại nhấn đầu ngón tay vào mu bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Tiết Minh Dực.”
Lâm Tô Diệp: “…” Vừa lên đã khó như vậy rồi sao?
Ba chữ Tiết Minh Dực này đương nhiên cô biết viết, dù sao cũng đã học lâu như vậy rồi, cũng đã học được không ít chữ, cô còn mua từ điển lớn về tra mỗi ngày, nhưng mà… cô không muốn viết trước mặt anh.
Cô cứ cảm thấy trong lời của anh có ý khác.
Tiết Minh Dực thấy cô khó xử, cho rằng cô không biết viết, bàn tay to mới trực tiếp cầm tay cô dạy cô đưa ngòi bút, viết xuống ba chữ Tiết Minh Dực một cách tự nhiên lưu loát.
Lâm Tô Diệp: “Anh viết chữ cũng đẹp lắm đó.”
Tiết Minh Dực: “Luyện.”
Lâm Tô Diệp viết một chữ Tiết cũng không đẹp được như vậy.