Chương 118: Dạy vợ
Tiết Minh Dực nhắc nhở cô: “Nét bút thuận sai rồi.”
Cô có thói quen vẽ theo, hai chữ khẩu cũng có thể vẽ trong một nét, anh cầm tay cô viết lại một lần, giảng cho cô về nét bút thuận và quy tắc viết.
Lâm Tô Diệp: “Anh giảng sai rồi!”
Tiết Minh Dực: “…”
Lâm Tô Diệp đúng lý hợp tình: “Giáo viên không giảng như vậy.”
Tiết Minh Dực: “Anh giảng đúng.”
Giáo viên tại trường tiểu học Đại Dương Loan cũng chỉ có Tiết Anh Phúc là trình độ cấp hai còn những thanh niên trí thức khác đều chỉ mới tốt nghiệp tiểu học.
Toa Toa bị bọn họ thu hút sự chú ý mới bò lên, cũng thuận theo chân của Tiết Minh Dực, đạp lên cẳng chân anh trèo lên ghế dài, chen vào trong lòng Tiết Minh Dực, ngồi song song với Lâm Tô Diệp.
Cô bé quỳ gối trên ghế, trên cái đầu nhỏ cột cây lúa, trên người còn thơm mùi sữa.
Khi Tiết Minh Dực cúi đầu dạy Lâm Tô Diệp đã bị chỏm tóc của Toa Toa chọc vào mặt, anh đổi vị trí, đi qua một bên khác.
Toa Toa nhìn thấy lập tức lại bò xuống cũng đổi một vị trí khác, nhất định phải ngồi trong lòng cha, song song với mẹ để xem viết chữ.
Tiết Minh Dực: “…”
Anh thuận tay xách con gái xuống, kêu cô bé lên đệm hương bồ chơi.
Toa Toa: “Hừ hừ!”
Lâm Tô Diệp: “Anh đừng hung dữ với con, bế nó đi.”
Tiết Minh Dực chỉ đành bế con gái lên, để cô bé treo trên người mình, tiếp tục dạy Lâm Tô Diệp viết chữ, nhất định phải viết được tên của anh, viết thật ưa nhìn, viết đến mức vừa đẹp vừa có cảm tình.
Dù sao cũng không thể là cái xác khô đó.
Viết xong tên, còn muốn dạy cô chữ em nhớ anh và yêu nữa.
Lâm Tô Diệp: “Tại sao phải viết yêu?”
Tiết Minh Dực không thay đổi sắc mặt: “Yêu Đảng, yêu nước, yêu nhân dân, yêu bộ đội, yêu lao động, yêu người nhà…”
Lâm Tô Diệp lầm bầm: Mình yêu tiền.
Tiết Minh Dực cúi đầu thơm một cái lên chóp tai của cô sau đó thấy cô tránh đi, lỗ tai trắng trẻo từ từ đỏ hồng dưới mí mắt anh.
Toa Toa cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ huy cha ôm cô bé đi thơm một bên tai khác của mẹ.
Lâm Tô Diệp đặt bút xuống, hai tay chọc vào nách Toa Toa, sáp mặt tới dưới cằm cô bé: “Mẹ cắn con một cái.”
Không đợi miệng mẹ sáp đến cổ mình Toa Toa đã cười không ngừng trước, dùng sức giấu cằm đi cười ha ha.
Hai mẹ con chơi một lúc, Lâm Tô Diệp tiếp tục viết chữ.
Tiết Minh Dực dạy không đơn giản và thoải mái giống như cô tự học, anh sẽ kêu cô viết một vài từ khá khó, hàm nghĩa cũng khá phức tạp.
Viết được một lúc, Lâm Tô Diệp phát hiện ra Tiết Minh Dực quá nghiêm khắc, còn nghiêm khắc hơn bản thân cô nhiều.
Cô vốn cho rằng mình chủ động học hỏi đã đủ yêu cầu nghiêm khắc rồi, giáo viên còn khen cô cần mẫn chủ động, tiến bộ nhanh.
Nhưng đến chỗ anh, một nét bút không đúng, một chữ đó không đủ, không có sức, không có khí phách, không có tình cảm…
Không phải anh không thích nói chuyện sao, sao lại dong dài như thế?
Tiểu Lĩnh lắm mồm giống anh, không sai đi đâu được!
Cô đập bút xuống bàn, đứng dậy: “Không học nữa!”
Đây là buồn bực.
Tiết Minh Dực ôm con gái ngồi trên ghế dài nâng mắt nhìn cô, Toa Toa cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai cha con cùng một động tác.
Lâm Tô Diệp: “Anh không phải giáo viên, không biết dạy.” Dạy toàn cái gì đâu, quá khó.
Tiết Minh Dực hơi nhíu mày: “Anh không biết dạy?”
Toa Toa cũng nhíu cái mày nhỏ, nhoẻn miệng cười với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Đúng, anh dạy khó quá, em vẫn học theo giáo viên thì tốt hơn.”
Nói xong cô định mặc kệ: “Em còn phải may quần áo nữa, không thể từ sáng đến tối đều viết cái này được.”
Cô quay người định đi.
Tiết Minh Dực gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Đồng chí Lâm Tô Diệp.”
Toa Toa úp bàn tay nhỏ lên bàn tay to của cha, cũng gõ theo: “Mẹ…”
Lâm Tô Diệp cứng ngắc người, giọng điệu giải quyết việc chung này của anh cực giống mấy cán bộ xuống cơ sở thị sát đó, không, còn nghiêm túc hơn cả cán bộ ấy chứ, người ta thân thiết với dân chúng bao nhiêu, không uy nghiêm như anh.
Tiết Minh Dực nhìn vợ mình, thản nhiên bảo: “Thái độ học hỏi này của em không được, bản thân không học được thì giận dỗi, đổ cho anh dạy không tốt.”
Lâm Tô Diệp mếu máo, nhưng anh dạy không hay mà: “Anh đừng có hung dữ với em, em không phải lính của anh.”
Tiết Minh Dực: … Nếu như em là lính của anh, với thái độ này đã sớm nằm sấp rồi.
Anh cố hết sức dùng giọng điệu dịu dàng: “Học hành không thể cáu kỉnh, nào, lại viết vài chữ đơn giản nữa, viết xong thì nghỉ.”
Toa Toa trừng đôi mắt to đen láy sáng ngời nhìn Lâm Tô Diệp, đưa cơm cháy cho cô: “Mẹ, cố chấp!”
Cỗ vũ cô.
Bà nội nói mình và mẹ cố chấp giống nhau vậy hiển nhiên là chuyện tốt rồi.