Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119. Khó Viết Quá

Chương 119. Khó viết quá Chương 119. Khó viết quá

Chương 119: Khó viết quá

Lâm Tô Diệp chỉ đành ngoan ngoãn ngồi lại, tiếp tục viết vài chữ theo yêu cầu của Tiết Minh Dực.

Chữ rất đơn giản, chỉ là ý tứ đó luôn khiến cô đỏ mặt tim đập, bút cũng sắp không cầm được nữa rồi.

Cái gì mà Lâm Tô Diệp, Tiết Minh Dực, vợ chồng, người yêu, yêu thương…

Lâm Tô Diệp ngồi trước bàn, Tiết Minh Dực ôm con gái ngồi sau cô một chút, anh thấp giọng đọc kêu cô viết.

Hơi thở ấm áp của anh thổi lên nửa bên mặt của cô, vốn chỉ khiến cô nóng mặt, nhưng lại nghe thấy âm thanh trầm thấp đó nói ra khiến cô trực tiếp đỏ mặt muốn nổ tung.

Tiết Minh Dực thấp giọng đọc: “Lâm Tô Diệp chính là người vợ kết tóc mà Tiết Minh Dực vừa gặp đã trúng ý, sau này thông qua tổ chức kiểm tra chính trị lấy được, cô ấy mới là người yêu của Tiết Minh Dực…”

Cũng không phải ai vu vạ cho ai, anh cũng không có nhân tình gì cả.

Anh đã giải thích với người ngoài, hiển nhiên cũng phải giải thích rõ với Lâm Tô Diệp tránh cho cô bị lời đồn ảnh hưởng đến, trong lòng không vui lại không tiện hỏi.

Trái tim của Lâm Tô Diệp đập nhanh hơn, không khỏi ngại ngùng đứng dậy, cô không chịu viết nữa mà nhỏ giọng rì rầm: “Khó viết quá.”

Vợ với lấy viết thế nào? Đầu cô vừa nóng lên trong lúc nhất thời không xoay chuyển được, lại không muốn tra từ điển.

Tiết Minh Dực nắm tay cô viết từng nét, dạy cô viết vợ chồng đồng lòng như thế nào.

Toa Toa ngồi trong lòng cha ra sức thò cái đầu nhỏ tới, tò mò nhìn xem trên vở của Lâm Tô Diệp viết gì, nhìn thấy chữ mà Lâm Tô Diệp viết, cô bé vui vẻ vung nắm tay nhỏ: “Cố chấp!”

Ánh mắt trời chiếu tới từ dưới mái hiên, một nhà ba người chìm trong ánh sáng ấm áp, trong bụi quang nhảy múa, trái tim của Lâm Tô Diệp thấm đẫm một tầng ngọt ngào.

Cả một buổi sáng bà Tiết trốn ở bên ngoài không dám về nhà, chỉ sợ Lâm Tô Diệp ép bà ta học, còn Lâm Tô Diệp thì lại tự mình nấu cơm trưa.

Tiết Minh Dực cho heo ăn, còn bào lại đất ở tường ngoài sân một chút, rải thêm hạt giống rau và cỏ mà bà Tiết dự trữ.

Trong nhà nuôi một con heo và ba con gà, ngoại trừ hai bé trai đi cắt cỏ ra thì trong ngoài và trường sân cũng trồng rau và cỏ, khi thời tiết ấm áp lá rau sẽ có sâu, mấy con gà mái sẽ tự mình bắt sâu ăn.

Bà Tiết vì ngày nào cũng có thể cho cháu trai ăn trứng gà mới nghĩ ra một chiêu này, bớt lương thực lại đẻ thêm trứng.

Đợi anh làm xong, Lâm Tô Diệp kêu anh đi đưa cơm cho cô út, lại kêu hai bé trai vừa về nhà đi gọi bà nội về ăn cơm.

Cái đuôi nhỏ Toa Toa thấy cha định ra ngoài lập tức đòi ngồi trong lòng anh.

Tiết Minh Dực cũng không để ý, trực tiếp bế cô bé đi ra đồng đưa cơm, đợi anh trở về, hai bé trai cũng đã tìm được bà nội về.

Không cần Lâm Tô Diệp ép hỏi, Tiểu Lĩnh đã bắt đầu dẫn dắt từng bước khuyên bà Tiết: “Bà nội, cháu có còn là bảo bối lớn của bà không?”

Bà Tiết uể oải: “Đương nhiên là có rồi.”

Bà ta đặc biệt trốn ở nhà chị dâu không chịu về, cơm trưa còn nói trước sẽ ở lại ăn chực một bữa, kết quả người xấu Lâm Tô Diệp lại kêu hai bé trai túm bà ta về. Bà ta nói không về, Đại Quân lại bảo mẹ đã ra mệnh lệnh chết, nếu như bà không về nhà ăn cơm thì hai đứa bọn họ cũng đừng ăn cơm, phải nhịn đói cùng bà nội.

Bà Tiết biết rõ đây là cái bẫy, Lâm Tô Diệp lấy cháu trai ra uy hiếp mình, nhưng bà ta vẫn ngoan ngoãn nhảy vào trong, chỉ đành theo về nhà.

Vừa về nhà, cơm còn chưa ăn Tiểu Lĩnh đã lấy bảng ghép vần, vở ô vuông và phép trừ toán học trong vòng hai mươi mà mình đã tốn cả buổi sáng để làm ra hết.

“Bà nội, sau này bà học với cháu, hai chúng ta cùng nhau tiến bộ!” Đột nhiên Tiểu Lĩnh nhận được một loại niềm vui xưa nay chưa từng có từ trong này.

Cậu bé với Đại Quân, Đại Quân học hành ưu tú hơn cậu bé quá nhiều, cho dù cậu bé có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp, hoàn toàn không muốn so với Đại Quân cho nên theo thói quen sẽ lười biếng trước mặt Đại Quân.

Nhưng bà nội thì khác, bà nội mù chữ, chữ lớn không biết đến ba, phiên âm lại càng không biết, còn kém xa cậu bé.

So với bà nội, cậu bé đã là học sinh ưu tú trong lớp rồi, cảm giác ưu việt đó vù vù tăng lên.

Cậu bé nổi lên hứng thú giống như bắn ná thun: “Bà nội, cái nào không biết thì bà cứ hỏi cháu, mỗi ngày cháu đều sẽ sắp xếp bài tập về nhà cho bà, bà đều phải làm hết, trở về cháu sẽ chữa cho bà.”

Bà Tiết: “Cháu ngoan, bà đã từng này tuổi rồi…”

Tiểu Lĩnh: “Bà nội, tường trường học có viết, học đến già sống đến già, bà vẫn chưa già thì tính là từng này tuổi cái gì? Nào, trước khi ăn cơm cháu dạy bà đọc aoe, sau đó nhận biết thượng trung hạ, nhân khẩu thủ một chút.”

Bình Luận (0)
Comment