Chương 120: Có chỗ nào đó không đúng
Bà Tiết giãy dụa: “Cháu ngoan, bà có thể học nhận biết chữ trước được không? Ngón tay của bà cứng ngắc rồi, các khớp đều đau không cầm được bút. Bà nhận biết là được, không nhất định phải viết, trong nhà có các cháu cũng không cần bà viết gì cả, bà biết đọc là được đúng không?”
Tiểu Lĩnh nhíu mày, túm mái tóc ngắn của mình, quay đầu hỏi Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ nói xem được không?”
Lâm Tô Diệp: “Được, trước học nhận biết trước, có thể đọc sách đọc báo rồi viết sau cũng được.”
Bà Tiết nghĩ ngợi như thế cũng được, học đọc thuộc lòng với cháu trai cũng không cần dùng tay viết, cứ coi như dỗ cháu trai chơi đi vậy.
Tiểu Lĩnh cũng hài lòng, chỉ cần bà nội học biết chữ vậy viết hoàn toàn không thành vấn đề, mình cũng sẽ dạy bà viết, dù sao còn phải giúp mình làm bài tập nữa cơ mà.
Tiểu Lĩnh ăn xong cơm lại hưng phấn dạy một loạt phiên âm và nhận mặt chữ.
Cậu bé quá hưng phấn lại không có nguyên tắc chỉ dạy, đông một búa tây một chày, nghĩ đến cái gì thì dạy cái đó, có vài cái mình nói sai cũng không biết.
Nhưng bản thân bà Tiết lại không ngại, chơi với cháu trai vui đến quên trời quên đất.
Dù sao cũng chỉ là ô a la, bà ta cũng không nhớ được gì.
Đại Quân ở một bên đọc sách, nghe thấy hai bà cháu huyên thuyên cả một buổi trưa lại nhìn đồng hồ treo trên trường cũng nên đến trường rồi. Cậu bé kêu dừng. Đại Quân cầm vở ô vuông lên, bên trong đều là mấy thứ vừa rồi Tiểu Lĩnh dạy qua, ví dụ như nhân, khẩu, thủ, hôm nay, hôm qua.
Cậu bé nói với bà Tiết: “Bà nội, bà nhận biết mấy chữ này trước đi, buổi tối về lại dạy bà tiếp, nếu như bà không đồng ý vậy buổi tối Tiểu Lĩnh không được ăn cơm.”
Tiểu Lĩnh: “?”
Có chỗ nào đó không đúng.
Sao bà nội không đồng ý mình lại không được ăn cơm? Mình nhận biết vài chữ này mà, sao lại phạt mình?
Bà Tiết chớp mắt, có hơi chột dạ: “Đại Quân, một mình bà nội làm thì một mình chịu, bà nội có thể không ăn cơm nhưng không thể để cháu trai bà đói được.”
Đại Quân đặt giấy bút xuống, vỗ cánh tay của bà nội: “Không biết có thể hỏi mẹ cháu.”
Mẹ chồng con dâu chăm chỉ học hành, cùng nhau tiến bộ, đừng cả ngày cãi nhau chí chóe ảnh hưởng đến người vô tội như cậu bé.
Hai bé trai tạm biệt Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp, Tiểu Lĩnh còn khua chỏm tóc của Toa Toa một lúc sau đó mới đi học.
Bà Tiết nhìn bóng lưng của hai đứa cháu trai với vẻ hơi ngơ ngác.
Bà ta ầm ĩ với con dâu thì cháu trai xúi quẩy, bây giờ bà ta học chữ, nếu không đồng ý sao vẫn là cháu trai xúi quẩy?
Bà ta trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp: “Cô lại đưa ra chủ ý thối nát gì nữa thế?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ đừng vu oan cho con, đây là cháu trai mẹ quyết định.”
Rất dễ nhận thấy Đại Quân đã nắm được bí quyết bắt thóp bà nội ở đâu, không cần cô phải đấu võ mồm với bà nội đến tức nước vỡ bờ nữa, hiển nhiên cũng sẽ không xuất hiện chuyện bà nội khóc lóc om sòm nữa.
Bà Tiết lầm bầm: “Tôi còn phải đi tách hạt ngô ở nhà bác cả cô nữa, bột ngô trong nhà không còn nữa rồi.”
Cho dù nhà bọn họ có tiền có điều kiện nhưng lương thực vẫn là như thế, hạt ngô phải từ trên bắp ngô tách xuống, còn phải đến phường xay xát để nghiền thành bột, không dễ dàng chút nào.
Lâm Tô Diệp: “Vậy mẹ cầm vở đi học chung với đám người bác cả con đi, để mọi người cùng xóa nạn mù chữ, không biết chữ để bán người ta bán mất còn giúp người ta đếm tiền nữa đó.”
Bà Tiết: Cho cô xem… mẹ chồng này có năng lực!
Đi thì đi.
Dù sao cũng không thể ở nhà nhìn con trai đã chia ổ chăn ngủ mà vẫn còn nghe theo ý kiến của vợ chọc tức được.
Có nhà ai không phải là vợ cọ nồi rửa bát? Chỉ có nhà bọn họ, con trai từ xa trở về thăm gia đình còn phải làm việc nhà, mấy người đàn ông đó cả ngày ở nhà cũng có làm việc nhà đâu!
Bà Tiết cầm vở đi tới nhà chị dâu cùng tách hạt ngô.
Lâm Tô Diệp đem vải của Cố Mạnh Chiêu ra cắt, buổi chiều định may quần áo.
Tiết Minh Dực phụ trách cọ nồi rửa bát còn phải dỗ con gái ngủ trưa.
Toa Toa ở trước mặt mẹ ngoan ngoãn mềm mại còn ở bên cạnh cha lại có hơi nghịch ngợm. Trước đây toàn tự mình nằm xuống đã ngủ, nhưng lúc này lại cứ nhất định đòi cha nằm thẳng, còn cô bé nằm trên bờ ngực rộng rãi của cha, nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực của cha, còn muốn kêu cha hát và kể chuyện xưa cho nghe nữa.
Cuối cùng cũng có cha rồi, nhất định phải sử dụng.
Tiết Minh Dực có biết hát bài gì đâu?
Cuối cùng anh ngâm nga vài tiếng không có giai điệu, cũng không biết đang ngâm nga gì nữa, nhưng vì âm thanh trầm thấp êm đềm nên vô cùng dễ ngủ.
Chưa được vài giây Toa Toa đã ngủ mất.