Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123. Thư Nặc Danh

Chương 123. Thư nặc danh Chương 123. Thư nặc danh

Chương 123: Thư nặc danh

Cho nên mới đặc biệt nói bản thân anh nhìn trúng cô chứ không phải là cô vu vạ, anh không có nhân tình nào khác?

Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của Lâm Tô Diệp, thấp giọng bảo: “Lâm Uyển Lệ bịa đặt về chúng ta, để báo thù cô ta, em đã viết một lá thư nặc danh để vợ chồng bọn họ đánh nhau?”

Lâm Tô Diệp chớp mắt, á, giở trò quỷ sau lưng bị người túm được đuôi rồi!

Cô khăng khăng phủ nhận: “Thư nặc danh gì, em có biết viết thư gì đâu? Em đường đường là một người đứng đắn, xưa nay chưa từng giở trò sau lưng!”

Cô giấu diếm viết thư nặc danh đến ngay cả Đại Quân còn không biết, làm sao Tiết Minh Dực lại biết?

Cô cảm thấy bị anh túm đuôi còn xấu hổ hơn so với gãy chân.

Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định đó của Tiết Minh Dực, cô biết ngay anh đã nắm chắc nên mới nói như vậy.

Cô lẩm bẩm: “Anh đã tìm Lâm Uyển Lệ?”

Bằng không làm sao anh biết thư nặc danh, anh sẽ không phê bình cô đấy chứ?

Lâm Uyển Lệ thật là một cái chày gỗ, đưa cho mình phí giữ mồm, mình còn chưa thú tội ngược lại cô ta đã tự nhận tội trước rồi.

Không đúng, sao anh lại biết thư nặc danh là do cô viết? Lâm Uyển Lệ không có khả năng biết? Cho dù anh có cầm lá thư đó ra cô cũng không nhận!

Nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc thì xấu hổ lúc thì ngạc nhiên lúc thì giận dữ lúc thì nghi ngờ, Tiết Minh Dực cảm thấy buồn cười.

Thư nặc danh anh xem qua đã xé vụn ném đi rồi, cũng không cầm ra để hỏi cô. Phỏng chừng anh có lấy ra thì cô cũng không thừa nhận, dù sao cũng không đề tên, nhưng không ký tên thì không thể xác nhận được sao?

Anh rút quyển luyện chữ bên cạnh ra, lật đến trang để lại dấu in đó, cầm bút bi soạt soạt bắt đầu tô lên, rất nhanh mấy chữ Liên Thắng Lợi đã lộ ra.

Lâm Tô Diệp: !”

Cô liếm môi, xem chừng sau này vẫn phải chú ý vấn đề liên quan một chút.

Cô nâng mắt nhìn anh, trong lòng rất khâm phục, Tiết Minh Dực thật sự thông minh lại rất cẩn thật, ánh mắt sắc bén, Đại Quân và Toa Toa thông minh như vậy chắc hắn là giống anh rồi.

Cảm giác được tình cảm lộ ra trong ánh mắt của cô, giọng nói của Tiết Minh Dực trở nên trầm thấp: “… Sẽ không có người bịa đặt nữa, sau này gặp chuyện gì cứ nói với anh.”

Anh cũng chỉ có một người yêu là em thôi.

Đôi mắt của Lâm Tô Diệp sáng ngời: “Vâng.”

Tiết Minh Dực duỗi tay nắm nhẹ cằm cô tiếp tục sáp lại gần, lần này cô không trốn nữa, còn dựa vào lòng bàn tay anh, hai người vừa định hôn thì đột nhiên một cái mông từ trời giáng xuống.

Tiết Minh Dực nhanh tay nhanh mắt đỡ Toa Toa ngã xuống, cô bé vẫn luôn túm một cái khăn sa màu đỏ trong tủ, sao lại không kéo ra được, cho nên đành dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ, kết quả cả kéo cả mông của mình đi.

Lâm Tô Diệp vốn còn đỏ mặt, lúc này lại cười không dừng được: “Con gái, con diễn xiếc sao?”

Toa Toa trở mình bò dậy, chu cái miệng nhỏ hồng hào, lần lượt dùng sức thơm lên mặt mẹ và cha: “Thơm thơm.”

Tiết Minh Dực dậy sớm rèn luyện, ban ngày ở nhà với vợ chăm con gái, thuận tiện tu sửa từ trong ra ngoài, mặt đất nóc nhà một lần, buổi tối thì lại dựa theo yêu cầu của vợ chơi bắn ná thun, đánh cờ với hai đứa con trai, rồi lại kiểm tra bài tập về nhà của hai đứa trẻ.

Chớp mắt đã qua ba ngày, buổi sáng hôm đó anh nhận được cuộc gọi của Tần Kiến Dân nói Hồ Thành Hâm đã mất rồi, bộ chỉ huy sư đoàn quyết định mở lễ truy điệu cho anh ta, khen ngợi anh ta một đời phấn đấu vì tổ chức.

Những chiến hữu ban đầu cùng một lớp với Hồ Thành Hâm như bọn họ hiển nhiên đều phải có mặt.

Tiết Minh Dực về nhà nói với Lâm Tô Diệp một tiếng, ngày đó đã định xuất phát về bộ đội luôn.

Lâm Tô Diệp còn muốn thu dọn đồ cho anh nhưng anh lại không cần gì cả, ăn mặc ở đi lại của anh đều do bộ đội lo, hoàn toàn không cần cầm gì hết.

Tiết Minh Dực là một người không giỏi nói chuyện, cũng không thể hiện tình cảm ra ngoài nhiều cho lắm, anh không thích cảnh tượng chia ly, trước đây mỗi lần về bộ đội đều là đi khi trời còn chưa sáng, không để người nhà tiễn.

Lần này tình huống có hơi đặc biệt, tuy rằng hai đứa con trai đã đi học nhưng con gái nhỏ lại trừng đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm vào anh.

Chỉ cần cha có một biến động nhỏ thôi, Toa Toa cũng sẽ ngay lập tức biết.

Cuộc gọi là Toa Toa đi nhận cùng, cô bé còn dỏng lỗ tai lên nghe tuy rằng cũng không nghe hiểu ý tứ là gì. Nhưng cô bé biết vẻ mặt của cha có hơi nặng nề, không còn dịu dàng giống như trước đó nữa, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ xoa mặt cha muốn khiến anh vui vẻ hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment