Chương 122: Anh biết hết rồi sao
Toa Toa đang cầm một bức ảnh chụp chung to bằng lòng bàn tay khác, chỉ vào một người bên trên gọi ba, rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh đó vừa định gọi mẹ nhưng lại không phải, cô bé ngậm cái miệng nhỏ, bảo Tiết Minh Dực: “Dì quao quao.”
Tiết Minh Dực không biết sở thích của con gái, còn tưởng là chơi đùa.
Khi nhìn thấy bức ảnh anh cũng sững sờ, hình như là ảnh chụp chung bộ đội từ rất nhiều năm trước, phần lớn người trong này đều đã chuyển ngành, khi ấy Tần Kiến Dân còn bỏ lỡ bức ảnh chụp chung.
Toa Toa chỉ vào một người phụ nữ bên cạnh đó, cho rằng là mẹ nhưng lại không giống, cô bé có hơi không chắc hắn, nhíu đôi mày nhỏ lại nghĩ ngợi.
Tiết Minh Dực thuận theo đầu ngón tay của cô bé nhìn qua, cũng hơi nhíu mày, đây là hai vợ chồng Hồ Thành Hâm.
Lâm Tô Diệp đi qua, nhìn thấy trên giường như mớ bòng bong mới ôi chao một tiếng: “Kêu cha trông con mà con lẫn nhà đều loạn cào cào, anh không dọn cho con mà còn đùa với nó nữa.”
Cô lên giường thu dọn quần áo mà Toa Toa bới ra, vừa quay đầu lại thấy hai cha con đang nhìn bức ảnh đó.
Cô sáp tới cố tình hỏi anh một cách kín đáo: “Đây là ai thế? Cái cô bên cạnh này là ai thế?”
Toa Toa thấy mẹ qua đây, bám vào tủ giường đứng dậy, đứa trẻ ba tuổi đang là cái lúc tò mò với mọi thứ, rất muốn biết trong bụng của tên đầu gỗ này rốt cuộc đựng được bao nhiêu thứ.
Tiết Minh Dực ngẩng đầu nhìn cô: “Em lấy được thứ này ở đâu?”
Lâm Tô Diệp nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt khiêu khích với anh: “Sao thế, sợ à?”
Tiết Minh Dực bị cô chọc không nhịn được mà bật cười, bàn tay to duỗi tới ôm cô, xem ai sợ.
Lâm Tô Diệp không ngờ đột nhiên anh lại động tay động chân, người này vẻ ngoài trông thì nghiêm túc đứng đắn nhưng lần này trở về cũng quá không đứng đắn rồi, luôn muốn bắt nạt cô.
Cô nằm nhoài trên giường tránh đòn tập kích của anh, chu miệng, dùng giọng điệu chua lét mà mình cũng không ý thức được: “Người phụ nữ này là ai? Sao lại dựa lên người anh?”
Tiết Minh Dực đứng trên đất mới nhoài nửa trên lên giường đất, sáp đầu tới đối diện với cô cùng nhìn bức ảnh: “Không có, em xem anh ở mãi đây cơ mà.”
Anh cũng không nhớ khi ấy đã xảy ra chuyện gì mà hai vợ chồng Hồ Thành Hâm lại đổi vị trí, hình như Lâm Uyển Tinh hơi trẹo chân.
Nam nữ khác biệt hiển nhiên anh không tiện đỡ cô ta, mà nhích về hướng ngược lại.
Lâm Tô Diệp giả bộ không biết, hỏi Tiết Minh Dực ai là ai.
Tiết Minh Dực đáp một cách nghiêm túc: “Người này là Lâm Uyển Tinh, chị họ nhà mẹ đẻ em, chị ruột của Lâm Uyển Lệ.”
Lâm Tô Diệp: Hóa ra anh biết à.
Cô chỉ sang bên cạnh: “Cô ta và người đàn ông bên cạnh là hai vợ chồng đúng không?” Trên ảnh chụp đôi mắt của Hồ Thành Hâm nhìn cô ta.
Tiết Minh Dực: “Ừm.”
Lâm Tô Diệp giả bộ kinh ngạc: “Vậy tại sao cô ta không dựa lên người chồng mình mà lại dựa về phía anh? Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”
Tiết Minh Dực nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Hình như… khi ấy cô ta suýt thì ngã sấp?”
Không nhớ rõ nữa.
Nhưng anh đã nhận được ý tứ của vợ: “Sau này anh sẽ chú ý hơn.”
Chủ động cách xa đồng chí nữ khác một chút, tránh cho người ta ngã lại bất cẩn dựa lên người anh, anh cũng không thể giải thích rõ được với vợ.
Lâm Tô Diệp rất hài lòng về thái độ này của anh, nếu như anh một mực giải thích về bức ảnh này hoặc là một mực nói không có quan hệ gì với người phụ nữ này, ngược lại cô sẽ không vui, nhưng anh trực tiếp bày tỏ thái độ sau này sẽ duy trì khoảng cách thì cô lại vui.
Cô nhìn anh với vẻ cười như không cười: “Đúng, đàn ông đã kết hôn vẫn nên duy trì khoảng cách với đồng chí nữ khác, tốt nhất là đừng ở riêng, đừng dựa quá gần, đừng…”
Tiết Minh Dực vẫn luôn nhìn cô: “Đừng gì?”
Lâm Tô Diệp hơi dừng một chút, khẽ cười bảo: “Đừng cho cô ta tiền nhà mình.”
Đây là trọng điểm của Lâm Tô Diệp, ám thị cho Tiết Minh Dực biết không những phải cách xa người phụ nữ khác mà còn phải giữ tiền.
Đôi mắt của Tiết Minh Dực nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Tiền nhà mình đều đưa hết cho em.”
Lâm Tô Diệp hài lòng thỏa chí: “Đúng.”
Cô nhìn thấy Tiết Minh Dực có biểu hiện tốt, bảo anh: “Ảnh là Lâm Uyển Lệ đưa cho em.”
Cô đã cầm phí giữ mồm của Lâm Uyển Lệ, mình đối phó với cô ta nhưng sẽ không nói chuyện cô ta bịa đặt ra. Nhưng nghe ý của Tôn Gia Bảo thì Tiết Minh Dực đã tìm anh ta, vậy chắc chắn đã nghe ngóng được không ít chuyện đặc biệt, kêu anh ta giúp giải thích rõ lời đồn, nghĩ lại những lời trước đó Tiết Minh Dực kêu cô viết, Lâm Tô Diệp có hơi hiểu ra.
Anh… anh biết hết rồi sao?