Chương 127: Đi cửa sau
“Cô Hồ, thật sự xin lỗi, tôi chỉ là một người nhà quân nhân, không hiểu những chuyện này cho lắm.” Lâm Tô Diệp vội vàng từ chối, cô sợ nhất là người ta ủy thác mình làm những việc này.
Đừng nói là cháu trai của cô Hồ, cho dù là Tiết Minh Lưu cũng chưa từng đi cửa sau của Tiết Minh Dực, người tân nhà mình cũng không có một người nào đi thành công, có tìm bà Tiết cũng vô dụng.
Tiết Minh Dực là một người nghiêm túc và có nguyên tắc như vậy, làm sao có thể tùy tiện cho người khác đi cửa sau.
Cô nói mua công việc anh còn không đồng ý thì thôi.
Hồ Quế Châu thấy ý tứ của Lâm Tô Diệp đã biết cô không đồng ý, trong lòng rất bất mãn. Bình thường lên lớp ôn hòa với mình còn từng cho trứng gà, mình còn dạy cô ta học, nếu không phải cô ta đồng ý thì Lâm Tô Diệp có thể ngồi trong lớp học chung được hay sao?
Xem ra là chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra, cô ta lấy một xấp tiền và phiếu lương trong túi áo ra: “Mẹ Viễn Chinh, ở đây tôi còn một chiếc đồng hồ nữ Mai Hoa nữa, ngày mai sẽ mang cho cô.”
Đương nhiên người tìm cô ta không phải là cháu trai gì đó mà là em trai nhà mẹ đẻ của vợ em trai, năm đó cô ta chém gió, ôm đồm nhiều việc, nói mình có một học sinh có cha là đoàn trưởng, làm lính chỉ là chuyện trong một câu nói của cô ta.
Người ta đã cho năm mươi đồng tiền và phiếu lương năm cân, còn cho một chiếc đồng hồ Mai Hoa kêu cô ta đi quan hệ.
Cô ta vốn cho rằng Lâm Tô Diệp dễ nói chuyện, mình chỉ cần dặn dò vài câu hoàn toàn không cần tốn tiền và đồng hồ, những cái này đều sẽ là của mình hết.
Nhưng ai ngờ Lâm Tô Diệp hoàn toàn không nghe theo, cô ta có hơi không vui.
Lâm Tô Diệp sợ đến mức vội vàng giãy ra: “Cô Hồ, cô không thể như vậy, đây là chuyện phạm tội, tôi sẽ bị người bắt mất.”
Cô vội vàng chạy về lớp học.
Hồ Quế Châu bị giẫm một phát lên mặt, Lâm Tô Diệp này quá không biết thức thời, mình cho phép cô ta học cùng, còn chỉ dạy cô ta học mà cô ta báo đáp mình như vậy sao?
Tức vẫn hoàn tức, cô ta cũng không dám trở mặt với Lâm Tô Diệp, dù sao vẫn còn muốn cầu người làm việc.
Cô ta định đợi khi tan học chặn Lâm Tô Diệp nói chuyện từ từ, xem rốt cuộc cô muốn lợi ích gì.
Cô ta cảm thấy không có chuyện gì mà tốn tiền không làm được, lúc đầu cô ta muốn làm giáo viên tiểu học, Tiết Anh Phúc nói cô ta không đủ hợp cách, nhưng cuối cùng chị chồng cả của cô ta làm chủ nhiệm Hội phụ nữ ra mặt còn không phải vẫn cho cô ta làm hay sao?
Lâm Tô Diệp cũng sợ cô ta tan học chặn mình để đi cửa sau này, mới nói với hai bé trai mình về nhà may quần áo cho trí thức Cố, kêu bọn trẻ tan học đến chỗ trí thức Cố, còn cô dẫn Toa Toa về trước.
Đến lúc tan học, hai bé trai thu dọn sách vở, Tiểu Lĩnh còn vội về nhà kêu cha làm súng nhỏ cho mình, đột nhiên nhớ ra cha đã về bộ đội mất rồi.
Tiểu Lĩnh: “Đại Quân, em nhớ cha.”
Đại Quân im lặng một lúc: “Đi tới chỗ trí thức Cố thôi.”
Tiểu Lĩnh lập tức nổi lên hứng thú, gần đây cậu bé nghe trí thức Cố kể về chiến lược chiến thuật nổi tiếng gì đó, nghe rất thú vị, cậu bé cảm thấy có thể dùng để đối phó với mẹ mình.
Hai bé trai vừa định đi thì Hồ Quế Châu đã xuất hiện ở cửa, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lĩnh, nghiêm khắc nói: “Tiết Bàng Bạc, em đã giao bài tập tối qua chưa?”
Tiểu Lĩnh: “Em giao rồi.”
Hồ Quế Châu: “Khi em giao bài không nhìn thử sao? Em xem em viết toàn cái gì không đâu? Đen thùi lùi thì gọi là bài tập? Trước đây cô không quản em vì cô cho rằng em sẽ nghiêm túc lên, kết quả em không những không thay đổi mà còn ngày một thậm tệ hơn. Nếu như hôm nay không uốn nắn em cho tốt, tương lai em vẫn sẽ như thế! Nhớ kỹ, cô cũng chỉ vì tốt cho em thôi!”
Tiểu Lĩnh cảm thấy oan uổng, bài tập về nhà trước đây của cậu bé quả thật đen sì sì, mẹ cậu bé còn chán ghét thì thôi. Nhưng trời đất lòng lành, tối qua khi làm bài tập đột nhiên cậu bé hiểu ra, bút cứ như nghe theo sự chỉ huy, cũng không còn bôi đen vở nữa. Bài tối qua nghiêm túc, sạch sẽ, chỉnh tề trước đây chưa từng có, cũng không hề nhem nhuốc chút nào.
Cậu bé còn khoe với Đại Quân và cha mẹ, cha mẹ còn khen cậu bé tiến bộ.
Cậu bé đắc ý nói với bà nội đây là làm gương cho bà nội để sau này bà nội dựa theo tiêu chuẩn này của mình, không thể quá sơ sài.