Chương 128: Không chịu thiệt
“Cô, có phải cô xem lộn không? Đen sì chắc chắn không phải vở của em.” Cậu bé lật cặp sách: “Cô, có phải vở bài tập vẫn chưa phát lại không?”
Hồ Quế Châu giận dữ nói: “Em còn giảo biện! Tiết Viễn Chinh, em về nhà trước. Tiết Bàng Bạc, em tới văn phòng của cô ngay, cô sẽ trông chừng em viết lại!”
Tiểu Lĩnh cũng nổi nóng, đi thì đi, đi tới văn phòng xem bài tập về nhà trước, mình rõ ràng đã viết rất nghiêm túc sạch sẽ mà giáo viên cứ nhất định nói cậu bé viết đen sì, chắc tám phần là hoàn toàn chưa sửa bài, cho rằng cậu bé vẫn y như trước đây!
Hiển nhiên Đại Quân sẽ không đi trước mà cùng đi tới văn phòng.
Hồ Quế Châu kêu Tiểu Lĩnh tự mình đi tìm vở bài tập về nhà, còn cô ta nói với thầy Trương: “Tuổi còn nhỏ đã học cách nói dối, giảo biện rồi, để mọi người cùng xem em có thể làm thành thế nào được?”
Thầy Trương còn muốn nói bài tập về nhà của Tiểu Lĩnh đã có sự tiến bộ rất lớn, kêu cô Hồ đừng quá tích cực, kết quả Hồ Quế Châu hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nói chuyện.
Cô ta chế giễu: “Anh xem nó như thế còn có thể tiến bộ được gì? Tuổi còn nhỏ đã nói dối lừa người, sau này có thể có tương lai gì?”
Cô ta vẫn còn muốn tiếp tục sỉ nhục đứa trẻ, Tiểu Lĩnh nhanh nhẹn tìm được vở bài tập về nhà của mình, giở bài tập tối qua ra, “bốp” một tiếng đập xuống trước mặt Hồ Quế Châu: “Cô xem đi!”
Rất ngang tàng, rất tự tin!
Hồ Quế Châu cười nhạo một tiếng, cô ta còn không biết Tiết Bàng Bạc sao? Làm bài tập về nhà chữ như gà bới, đen sì sì thảm không chịu được.
Cô ta cầm qua tùy tiện liếc mắt nhìn, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một trang đen thui, mặt giấy nát tươm nhưng ai ngờ lại thật sự sạch sẽ chỉnh tề!
Tuy rằng chữ vẫn chẳng đẹp được bao nhiêu nhưng lại ngăn ngắn, hữu lực, quả thật có thể đánh giá là bài tập về nhà loại tốt.
Sao có thể như thế được?
Hồ Quế Châu có hơi không dám tin, dụi mắt mình nhìn thật kỹ, rồi lại lật xem bài tập về nhà đen sì ở phía trước vẫn còn đấy, quả thật là vở bài tập về nhà của Tiết Bàng Bạc.
Chắc chắn là Tiết Viễn Chinh làm hộ rồi.
Hồ Quế Châu trừng mắt nhìn Đại Quân, Đại Quân lại cúi mí mắt hơi mỏng chẳng muốn để ý đến cô ta.
Hồ Quế Châu không thể không thừa nhận đây là nét bút của Tiểu Lĩnh, không phải là nét chữ đẹp đó của Tiết Viễn Chinh.
Thầy Trương: “Cô Hồ, gần đây Tiết Bàng Bạc đã tiến bộ rất nhiều, bài tập số học không những vở sạch sẽ, mà xác suất đúng cũng cao hơi không ít rồi.”
Hồ Quế Châu mới không muốn nghe anh ta nói Tiết Bàng Bạc có sự tiến bộ gì đó!
Bản thân cô ta không có mặt mũi, cũng hơi xấu hổ, cô ta thật sự không ngờ Tiểu Lĩnh sẽ tiến bộ lớn như vậy mà không ỷ lại. Cô ta đã ném vở bài tập lên bàn, lạnh lùng nói: “Ờ, cũng được, về trước đi.”
Tiểu Lĩnh: Chỉ thế? Cô vu oan cho em còn không xin lỗi em sao?
Hồ Quế Châu liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh: “Sao, còn không đi à?”
Đương nhiên không phải cô ta quan tâm đến việc học của đứa trẻ, sở dĩ bày ra chiêu này chẳng qua là muốn cho Lâm Tô Diệp xem.
Một là để Lâm Tô Diệp nhìn thấy mình có quan tâm đến việc học của Tiểu Lĩnh, đốc thúc Tiểu Lĩnh tiến bộ. Xem, bài tập về nhà hôm qua còn không phải đã có sự tiến bộ rất lớn hay sao? Đó đều là công lao của một giáo viên như mình.
Hai là cho Lâm Tô Diệp biết, mình cũng có thể bắt thóp con cô, lớn không nói nhưng nhỏ thì ngày nào cũng giữ ở trường, lên lớp nói lạnh nhạt vài câu cũng đủ khiến đứa trẻ không chịu nổi.
Cô ta cảm thấy Lâm Tô Diệp không tính là ngu ngốc, chắc hẳn có thể hiểu được dụng tâm tốt bụng của mình.
Tiểu Lĩnh vừa định xắn tay áo lý luận với bà giáo này thì lại bị Đại Quân túm cánh tay. Đại Quân ý bảo cậu bé thấy tốt thì thu, đừng xung đột với giáo viên, bằng không không có kết quả tốt.
Tiểu Lĩnh nào có chịu thiệt được? Có ân oán nhất định phải giải quyết ngay lúc ấy.
Đại Quân trực tiếp dùng quai cặp ghì cậu bé rồi kéo đi: “Đi tìm trí thức Cố.”
Tiểu Lĩnh vẫn không phục: “Làm gì? Em toàn thiên vị anh, sao anh lại thiên vị người khác?”
Đại Quân không muốn phí nước bọt với cậu bé, nhưng lại thấy cậu bé như con nhím, đành nhẫn nại nói: “Bình thường mẹ vô cùng tôn trọng giáo viên, em và cô ta cãi nhau, em nghĩ ai sẽ bị đòn? Trong bản kiểm điểm viết thế nào?”
Bản kiểm điểm tám trăm chữ là Tiểu Lĩnh dựa theo ý của Đại Quân viết khi gặp chuyện đừng vội đánh nhau mà phải động não, suy nghĩ tới hậu quả nhiều hơn.