Chương 129: Cố lên
Cậu bé không biết hậu quả của Đại Quân là gì nhưng hậu quả của cậu bé chỉ có một, nếu làm chuyện khiến mẹ không vui thì sẽ bị ăn đòn! Cậu bé ăn đòn, bà nội lại muốn la lối khóc lóc quỳ xuống chơi xấu, đến khi đó vẫn là lỗi của cậu bé, sẽ phải ăn đòn gấp đôi hoặc là viết bản kiểm điểm.
Nghĩ thôi cũng quá đáng sợ rồi, hậu quả quả thật rất nghiêm trọng, bỏ đi.
Bị Hồ Quế Châu hiểu lầm như thế, bọn trẻ đi tới chỗ trí thức Cố muộn một chút.
Trí thức Cố đang bận chăm sóc hai con heo nái già vừa đẻ con, anh ta làm người lương thiện nghiêm túc, đối xử với người hòa nhã, cho dù đối với heo nái già đẻ con cũng vô cùng dịu dàng, không giống mấy người cho heo ăn thô lỗ như vậy, hở tí là cầm gậy đánh tới đánh lui.
Anh ta vừa mới tập trung một vài tình huống sau khi sinh con của heo nái, vừa tổng kết vừa chú ý công việc, vừa nghe Tiểu Lĩnh bóc phốt giáo viên.
Tiểu Lĩnh chiêm chiếp không ngừng nói hết vài phút: “Trí thức Cố, chú nói xem có phải cô ta không đúng không ạ?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Có một chút, nhưng nếu như cháu lý luận vậy cô ta sẽ nói là vì tốt cho việc học của cháu, quan tâm cháu, mẹ cháu cũng không thể nói được gì.”
Tiểu Lĩnh: “Cháu biết! Cho nên cháu không cãi nhau với cô ta.” Cậu bé cúi đầu: “Nếu như cháu cãi nhau với người ta, mẹ cháu cũng sẽ không tin cháu.”
Cố Mạnh Chiêu dừng cây bút trong tay: “Không phải mẹ cháu không tin cháu, làm nghề nguội còn cần bản thân mình cứng rắn, chỉ cần mình cứng thì không sợ người khác khiêu khích. Cô Hồ khiêu khích là vì trước đây cháu làm bài tập không tốt, cô ta giữ vững ấn tượng ban đầu. Nhưng hôm nay cháu đã chứng minh bản thân mình, sau này cứ tiếp tục duy trì, vậy cô ta không thể không thay đổi nhận thức cố hữu đối với cháu. Cô ta có thể thay đổi nhận thức vậy lẽ nào mẹ cháu sẽ không thay đổi?”
Tiểu Lĩnh gãi đầu, cười hì hì: “Cũng đúng.”
Cố Mạnh Chiêu khen ngợi cậu bé: “Đây là bạn học Tiết Bàng Bạc tự dựa vào sự cố gắng của mình để người khác thay đổi nhận thức khắc sâu về mình, vô cùng giỏi, đáng để khen ngợi.”
Tiểu Lĩnh cực kỳ đắc ý.
Cố Mạnh Chiêu lại kêu cậu bé đừng về nhà nói với Lâm Tô Diệp, vì ngoại trừ khiến mẹ có ý kiến với giáo viên ra thì cũng không có lợi gì cả.
Chỉ cần cậu bé thể hiện tốt, đảm bảo phần tiến bộ này, vậy sau này giáo viên sẽ không còn hiểu lầm như vậy nữa, cũng không cần khiến mẹ lo lắng.
Tiểu Lĩnh tiếp nhận đề nghị của anh ta.
Cố Mạnh Chiêu nói với Đại Quân vẫn luôn ở bên cạnh yên tĩnh đọc sách: “Đại Quân cũng nên được khen ngợi, dưới sự đốc thúc và giúp đỡ của cháu, Tiểu Lĩnh đã tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ của Tiểu Lĩnh lại thêm có sự cố gắng của Đại Quân, hai đứa các cháu đều rất giỏi!”
Khóe môi của Đại Quân hơi nhếch lên: “Cũng là nhờ trí thức Cố dạy tốt, bản thân em ấy có thể nghe lọt tai.”
Trước đây người khác nói gì cậu bé cũng nghe không vào, chỉ muốn trèo cao nhảy thấp, người khác có ra sức thúc đẩy cậu bé cũng vô dụng.
Trí thức Cố nở nụ cười, đứa trẻ này nói chuyện cứ như ông cụ non.
Trên đường về nhà, Tiểu Lĩnh hỏi Đại Quân: “Em cũng được coi là Hàn Tín đúng không?”
Đại Quân: “…” Thật sự dán vàng lên mặt mình à.
Tiểu Lĩnh: “Cô Hồ không tốt chút nào, luôn mắng học sinh, em muốn tháo van xe của cô ta được không?”
Đại Quân: “Ấu trĩ.”
Tiểu Lĩnh: “Năm xu.”
Đại Quân: “…” Một xu cũng không đưa, ngược lại chịu nợ cũng tự nhiên thật.
Cậu bé chẳng muốn tính toán với Tiểu Lĩnh, chậm rãi đáp: “Ngoài mặt cô ta là vì tốt cho em nên không sai, còn em tháo van xe của cô ta là em sai!”
Tiểu Lĩnh không phục: “Nhưng chúng ta đều biết cô ta cố tình gây sự với em, hoàn toàn không vì tốt cho em mà!”
Đại Quân: “Kiên nhẫn đợi cô ta phạm sai lầm!”
Tiểu Lĩnh: “Chính là mười năm hai mươi năm cũng không muộn gì đó ấy hả? Em không đợi lâu được như vậy đâu, bây giờ em muốn đánh nát cái đầu chó của cô ta ngay!”
Đại Quân chẳng muốn nói nữa: “Tùy em.”
Tiểu Lĩnh đuổi theo cậu bé: “Bỏ đi, nể mặt anh em bỏ qua cho cái xe đạp của cô ta vậy!”
Về đến nhà tuy rằng Tiểu Lĩnh không nói cho Lâm Tô Diệp biết, nhưng vẫn rất hưng phấn, ngẩng cái đầu thật cao, khen ngợi và cổ vũ bà Tiết liên tục: “Bà nội, sự tiến bộ của cháu có một phần công lao của bà. Bà nhìn xem cháu có thể tiến bộ to lớn như thế, bà cũng có thể! Cố lên!”
Bà Tiết vui vì sự tiến bộ của cháu trai, khen ngợi một lúc lâu, sau đó hỏi: “Cháu ngoan, bà nội lớn tuổi rồi, hai ngày này xay cối mệt quá, nghỉ hai ngày được không?”