Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130. Đi Hưởng Phúc

Chương 130. Đi hưởng phúc Chương 130. Đi hưởng phúc

Chương 130: Đi hưởng phúc

Tiểu Lĩnh: “Bà nội, học hành phải kiên trì, không thể do dự, bỏ dở nửa chừng, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, càng không thể muốn đầu này bỏ đầu kia, bà phải…”

Cậu bé một hơi tiếp tục nói mấy câu thành ngữ và ngạn ngữ, xoen xoét một hồi.

Lâm Tô Diệp lại không thấy phiền chút nào, còn khen cậu bé: “Khoảng thời gian này Tiểu Lĩnh tiến bộ thật lớn, nói được nhiều từ như vậy, phải khuyến khích bà nội nhiều hơn, đừng để bà rớt lại.”

Trước đây cậu bé nói nhưng toàn nói sai, chọc cho Đại Quân liên tục nhíu mày, lúc này lại nói liền tù tì, mà vẻ mặt của Đại Quân vẫn bình tĩnh chắc hẳn đều là nói đúng.

Lâm Tô Diệp khen như vậy, Tiểu Lĩnh lại càng hăng máu hơn: “Bà nội, mau ăn cơm thôi, ăn xong hai chúng ta học tiếp.”

Bà Tiết dừng sức trừng mắt nhìn Lâm Tô Diệp, đồ con dâu xấu xa nhà cô.

Vốn dĩ vì Tiết Minh Dực không ở nhà nên bầu không khí trong nhà có hơi nặng nề, tuy rằng Tiết Minh Dực ở nhà cũng không nói chuyện nhiều cho lắm, nhưng khí thế của anh lớn, đủ cảm giác tồn tại, ai cũng sẽ nhìn anh thêm vài cái, nhìn vào cũng thấy thoải mái hơn.

Bây giờ bị Tiểu Lĩnh quấy rầy như vậy khiến bầu không khí lại náo nhiệt hẳn lên.

Dù bà Tiết oán giận Lâm Tô Diệp thêm dầu vào lửa nhưng ăn cơm xong vẫn vui vẻ học chữ đọc sách với cháu trai, rất phối hợp.

Đại Quân làm xong bài tập về nhà thì đọc sách, Toa Toa cầm bút chì tiếp tục vẽ cha mặt bí đao.

Lâm Tô Diệp thấy tối nay cô út im lặng hơn lúc trước, mới tìm cô ấy nói chuyện.

Cô út bảo: “Chị dâu, có phải em kéo chân sau, cho nên các chị không thể tòng quân đúng không?”

Người ngoài đều nói chị dâu có thể tòng quân nhưng chỉ có thể dẫn con mà không thể đưa cả mẹ và cô ấy đi cùng.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Em nói lung tung gì thế, em chính là trụ cột của nhà mình, không phải em kéo chân sau mà là chị không thể rời khỏi mọi người. Nếu như đi tòng quân, một mình chị ở đó chăm ba đứa con sao? Em gánh nước, đẩy cối, gánh lương thực, làm những việc tốn sức. Mẹ giúp chị chăm Đại Quân và Tiểu Lĩnh, còn giúp chị nấu cơm cho heo ăn làm việc nhà. Bản thân chị chăm Toa Toa, học hành, may má đã bận không xuể rồi. Nếu như đi tòng quân, ba đứa trẻ một mình chị chăm, giặt quần áo gánh nước may vá toàn bộ việc nhà đều mình chị làm… nghĩ thôi chị cũng đã muốn xỉu rồi.”

Thấy Lâm Tô Diệp nói mình là trụ cột, cô út rất tự hào: “Em bằng lòng làm việc cho chị dâu.”

Lâm Tô Diệp nói đùa: “Có kéo chân sau cũng là bà cụ kéo, bà không thể rời khỏi cháu trai nhưng người ta không cho bà đi, chị và anh em cũng không thể bỏ bà lại được.”

Cô út lén cười: “Bà cụ còn nói là em cơ, hừ, chỉ biết đổ thừa cho em.”

Hai chị em dâu nói vài câu đã bật cười, chọc cho bà Tiết kháng nghị: “Hai đứa không thể ra ngoài thì thầm được sao? Không thấy đang học sao, làm phiền bọn tôi học hành!”

Lâm Tô Diệp thấy đèn dầu không đủ sáng mới đi lên đổ thêm ít dầu hỏa, lại cắt tim đèn, như vậy càng sáng hơn một chút.

Cũng không biết khi nào công xã Thành Quan mới nối điện nữa.

Thật ra cô không đi tòng quân cũng không phải vì ai kéo chân ai, mà là Tiết Minh Dực tạm thời không muốn bọn họ tòng quân, bản thân Lâm Tô Diệp cũng không muốn đi.

Suy tính của anh là bọn họ là quan dã chiến, nơi đóng quân khá hẻo lánh, hơn nữa còn xa thành phố, doanh trại quân đội không cho gia đình tham gia, khu vực gia đình cách đó vài dặm cũng là nơi hẻo lánh.

Cho dù bọn họ tòng quân theo Tiết Minh Dực cũng không thể ở chung với anh.

Bộ chỉ huy đoàn của anh trực tiếp xây dựng tại trại lính, cách nơi tòng quân vài cây, cho dù bọn họ tòng quân cũng không thể gặp anh mỗi ngày.

Còn có một nguyên nhân chính là nơi bọn họ tòng quân không những hẻo lánh mà điều kiện sinh hoạt cũng gian khổ, bình thường không có gì giải trí, ngay cả người có thể nói chuyện cũng ít. Cho dù có gia đình khác nhưng đều tới từ khắp nơi trên cả nước, dùng tiếng địa phương khác nhau, hoàn toàn không thể nói chuyện được.

Mới đầu còn có không ít vợ quân nhân muốn tòng quân, đi được một khoảng thời gian phần lớn đều gióng trống lùi, sau ba năm đã không còn lại vài người.

Chỉ cần điều kiện trong nhà cũng được, phần lớn vợ quân nhân ở đồn trú bọn họ đều không thích tòng quân, thà rằng ở nhà với cha mẹ, mẹ chồng còn hơn, bình thường làm việc chăm con, làm việc nhà đều có người phối hợp, bản thân cũng không mệt đến vậy, lại còn thoải mái.

Đương nhiên, sau này Tiết Minh Dực điều động chức vụ, có thể sắp xếp gia đình ở quân khu tỉnh hoặc là khu gia đình thuộc quân khu lớn, không cùng một tính chất nữa, ở đó có lính cần vụ chăm sóc, đó chính là đi hưởng phúc.

Bình Luận (0)
Comment