Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131. Không Thể Phát Tác

Chương 131. Không thể phát tác Chương 131. Không thể phát tác

Chương 131: Không thể phát tác

Một người thể chất yếu ớt như Lâm Tô Diệp sau khi đi tòng quân phải tự mình gánh nước, làm việc nhà, chăm con, cô làm sao mà làm xuể?

Ngược lại Tiết Minh Dực muốn dẫn cô theo bên mình nhưng cũng không muốn để cô chịu mệt, dù sao anh cũng không có khả năng kêu lính cần vụ tới nhà mình làm việc nhà được.

Mà Lâm Tô Diệp cũng không nỡ rời khỏi căn nhà mới xây của gia đình, cha chồng đích thân dẫn người xây, chỗ nào cũng hợp ý cô, vừa ở hai năm này cô cũng luyến tiếc rời đi, càng không nỡ để phòng cả và phòng ba tới ở nhà của cô.

Thêm nữa bà Tiết có ba đứa con trai, không thể tòng quân theo được, bà ta lại không thể tách khỏi hai đứa cháu trai. Nếu như cưỡng chế kêu bà ta ở với phòng cả hoặc phòng ba, chỉ sợ chưa đến hai năm bà ta đã đi tìm ông cụ rồi.

Cô út không phải người thân trực hệ lại càng không thể tòng quân.

Đương nhiên cứ nhất định dẫn hai người họ đi theo cũng được, tổ chức sẽ không phân cho nhà ở và định mức lương thực tương ứng, đi rồi cũng không có cơm ăn, lượng cơm của cô út lại lớn, sợ là nhà mình không thể chia được khẩu phần lương cho cô ấy và bà nội.

Trong lòng Lâm Tô Diệp còn có một nguyên nhân bí mật nữa đó chính là cô không muốn quá gần Tiết Minh Dực, không muốn ngày nào cũng dính lấy nhau, còn có hơi sợ và hơi lo lắng, về phần rốt cuộc sợ gì cô cũng không hiểu được.

Đợi ôm con gái ngủ trong ổ chăn đột nhiên cô có hơi hiểu ra.

Những ngày này anh nằm bên cạnh, xung quanh đều là khí tức trong sạch dương cương của anh, lúc này anh đi rồi, khí tức đó trở nên nhẹ hơn khiến người có hơi không quen.

Không quen thì trong lòng sẽ thấy vắng vẻ, có hơi hoảng hốt, không nỡ, không thể nhịn được cuộc sống không có anh.

Từ nhỏ bà nội cô đã nói, cơ thể cô yếu ớt nhất định phải dựa vào cha, anh trai và chồng nuôi dưỡng, nhưng cô không thể biến mình thành đậu ký sinh, cách một người đàn ông là không thể sống được.

Bạn có thể dựa vào anh nuôi nhưng cuộc sống của bạn phải do bản thân nắm giữ.

Cô không hiểu cho lắm, nhưng cuộc sống trước mắt cô rất hài lòng.

Đi bộ đội đối mặt với môi trường xa lạ, cô sợ mình không thể chống đỡ được.

Vẫn nên đợi qua vài năm nữa đi, thời đại thay đổi rồi, chính sách cũng thay đổi. Khi ấy cô đã học xong văn hóa, con cái cũng đã lớn hết, đến khi đó một nhà cho dù vào thành hay là đi tòng quân, cô đều có thể tìm được một công việc.

Ánh trăng leo lên bệ cửa sổ giống như thủy ngân sáng ngời rót lên mặt đất.

Lâm Tô Diệp tắm trong ánh trăng, nghĩ đến lúc này nếu như anh cũng đang ở trong ánh trăng sẽ thật giống như bọn họ đang ngủ cùng nhau vậy.

Mà ở trên chiếc giường đơn sát bên cửa sổ tại nhà khách nào đó, Tiết Minh Dực gối lên tay mình, ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, rơi vào trong mắt anh. Anh cảm thấy ánh trăng dịu dàng mát lạnh đó giống như gương mặt trắng trẻo của vợ.

Mỗi một lần rời đi đều luyến tiếc, mỗi một lần rời đi cũng đều mong chờ lần đoàn tụ tiếp theo.

Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng những người có tình trong nhân gian, khiến bọn họ tuy ở những nơi khác nhau vẫn có thể nói tâm sự cho nhau.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Lâm Tô Diệp dẫn con gái đi học cùng, thuận tiện mang quần áo đã làm xong qua cho Cố Mạnh Chiêu, ngoài ra còn mang mấy cái bánh bao hai loại bột cho anh ta.

Trí thức Cố là người trẻ tuổi, lượng cơm lớn, bình thường ở điểm thanh niên trí thức trên cơ bản không thể ăn no, càng đừng nói là ăn ngon.

Lâm Tô Diệp cũng không cần đặc biệt nấu món ngon gì cho anh ta, chỉ cơm thường là được.

Để tránh tị hiềm, cô chưa bao giờ đi một mình tìm Cố Mạnh Chiêu mà đều đi chung với hai đứa con.

Cố Mạnh Chiêu còn phải đi tới đội sản xuất chăm sóc hai con heo nái sắp sinh, Lâm Tô Diệp cũng dẫn đám trẻ đi tới trường học.

Vừa vào cửa trường học, đã đụng phải Hồ Quế Châu đạp xe đạp qua.

Hồ Quế Châu: “Ồ, mẹ Viễn Chinh tới rồi à, tôi còn tưởng hai ngày này cô sẽ không tới cơ, đến văn phòng ngồi uống trà chút đi.”

Hừ, hôm qua không đợi tan học đã chạy, không phải muốn trốn mình hay sao? Có bản lĩnh sau này cô đừng tới nữa!

Lâm Tô Diệp cười từ chối uyển chuyển: “Không làm phiền cô Hồ.”

Hồ Quế Châu vốn không đáng để cô không đến, không cùng học thì người tổn thất là mình, Lâm Tô Diệp mới không làm chuyện mua bán lỗ như thế.

Mà nhìn thấy Hồ Quế Châu, cô cũng không có một chút ngại ngùng hoặc lúng túng nào, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Hồ Quế Châu không mềm không cứng bấm còi xe, không vui vẻ nhưng lại không thể phát tác.

Bình Luận (0)
Comment