Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133. Tranh Công

Chương 133. Tranh công Chương 133. Tranh công

Chương 133: Tranh công

Mỗi năm gieo trồng vào mùa xuân, gặt lúa mạch, thu hoạch mùa thu, trồng trọt mùa thu, lãnh đạo của ủy ban cách mạng đều sẽ về nông thôn quan sát, đặc biệt là năm nào cũng sẽ tới Đại Dương Loan thuộc công xã Thành Quan vài chuyến.

Lúc trước trong mấy hoạt động lớn như học nông nghiệp từ Đại Hải, cắm cờ đỏ, kéo cờ trắng, học sinh tốt nghiệp trong hoạt động thi đấu, Đại Dương Loan đều là một nhân tố nổi trội nhất, chỉ cần làm sản xuất nông nghiệp, xưa nay Đại Dương Loan đều đi hàng đầu toàn huyện, đó chính là điển hình gương mẫu của toàn huyện.

Thị sát Đại Dương Loan sẽ thuận tiện đến trường tiểu học một chuyến, xem những gương mặt phấn chấn khỏe mạnh của “những mầm non tổ quốc.”

Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tiết Anh Phúc tập hợp giáo viên và học sinh kéo biểu ngữ, cầm biển gỗ, còn kêu Triệu Tú Phân đeo đàn phong cầm, tổ chức học sinh hát và múa chào đón lãnh đạo đến chỉ đạo, cảnh tượng vô cùng long trọng.

Trước kia Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều sẽ trốn học chạy ra ngoài chơi, bây giờ không thể trốn học lại bị chọn ra làm đại biểu đón tiếp.

Hai bé trai thân là những bé trai đẹp nhất được sắp xếp ở vị trí bắt mắt nhất, phụ trách cúi chào và tặng hoa cho lãnh đạo.

Hoa là hái hoa dại bên bờ mương thôn quê.

Hai bé trai cũng giống những học sinh tiểu học khác, được giáo viên vẽ thành cái mặt đỏ hồng.

Bộ dáng của Đại Quân như thể sống đã không còn gì luyến tiếc, ghét bỏ đến cùng cực, Tiểu Lĩnh không nhìn thấy mình, chỉ thấy Đại Quân còn cảm thấy hài hước, cười không ngừng.

Hôm nay Lâm Tô Diệp không tới, cô biết lãnh đạo tới thị sát nên dẫn Toa Toa ở nhà sửa màn.

Hồ Quế Châu hấy Triệu Tú Phân sắp khoe mẽ mới cưỡng chế chen tới hàng trước, đẩy Triệu Tú Phân đang cầm đàn phong cầm ra phía sau. Cô ta ra sức vẫy tay với chị chồng cả của mình là Dương Hà Hoa, để chị chồng cả nhìn thấy mình, cho cô ta cơ hội nở mày nở mặt, còn trợ giúp cho đợt bình chọn giáo viên ưu tú, tăng tiền lương và đãi ngộ phúc lợi lên.

Thân là giáo viên tiểu học không bắt mắt ở thôn quê, các giáo viên muốn làm ra thành tích rất không dễ dàng gì, dù sao tình hình bây giờ cũng không coi trọng học hành, nhưng loại vòng nhỏ như ủy ban giáo dục và trường học vẫn cạnh tranh rất lớn.

Dương Hà Hoa ra hiệu cho cô ta chớ có nóng nảy, còn cơ hội.

Triệu Tú Phân khó chịu vô cùng, vừa lên lớp, làm hoạt động đã nói mình mang thai phản ứng lớn không thể dạy được, kêu các giáo viên khác dạy thay, giờ vừa nở mày nở mặt đã khoe khoang chạy qua giành công lao.

Các cán bộ của đại đội Đại Dương Loan, công xã Thành Quan đi chung với lãnh đạo huyện qua, chị chồng cả của Hồng Quế Châu là Dương Hà Hoa cũng ở trong hàng ngũ.

Đột nhiên Hồ Quế Châu túm cổ tay của Đại Quân và Tiểu Lĩnh một trái một phải, muốn dẫn bọn trẻ lên đích thân tặng hoa.

Sắc mặt của Đại Quân lạnh lùng: “Làm gì?”

Hồ Quế Châu dùng sức quá lớn, cậu bé không giãy ra được.

Hồ Quế Châu thấp giọng quát: “Đừng lộn xộn, em muốn làm mất mặt hiệu trưởng trước mặt lãnh đạo sao? Mẹ em dạy em thế nào?”

Tiểu Lĩnh lại lộ ra nụ cười gian trá..

Vào cổng trường mọi người đã nhìn thấy bảng báo đen bên ngoài đầu hồi của văn phòng. Chữ trên đó viết rất đẹp, tranh trang trí ngây thơ đáng yêu, đến đóa hoa bay cũng rất sống động, nhìn vào cảnh đẹp ý vui.

Lãnh đạo liên tiếp gật đầu, bí thư khen báo bảng đen làm rất tốt, sau đó bọn họ nhìn thấy tranh thu hoạch lúa mì màu vàng trên đầu hồi đối diện được ánh sáng ban trưa chiếu rọi mà lấp lánh ánh vàng, mới quả thật chấn động!

Mọi người đều bị thu hút, ngửa đầu nhìn một lúc, nhao nhao khen thật sự không tồi.

Lãnh đạo cười bảo: “Giáo viên mỹ thuật của Đại Dương Loan càng ngày càng lợi hại.

Tiết Anh Phúc định gọi Triệu Tú Phân qua lại thấy trong tay Hồ Quế Châu cưỡng chế kéo Đại Quân và Tiểu Lĩnh, bước nhanh qua khom người chào hỏi lãnh đạo.

Hồ Quế Châu bỏ qua ánh mắt của Tiết Anh Phúc liên tục khoác lác với lãnh đạo cô ta đã phối hợp công tác với hiệu trưởng thế nào, quản lý trường học đâu ra đấy ra sao, mang thai vẫn phấn đấu ở chiến tuyến đầu tiên thế nào.

Cô ta biết Tiết Anh Phúc không dám trở mặt ngay trước mặt mọi người, dù sao lãnh đạo cũng lớn nhất, duy trì hòa khí mới là quan trọng nhất, nếu như trở mặt vậy thì trường học và đại đội đều mất mặt.

Cô ta cười tươi như hoa nở: “Báo bảng đen này do tôi dẫn dắt bọn họ làm, những tư tưởng và hình ảnh này đều là tôi kêu bọn họ làm đó.”

Cô ta quay đầu nhìn Triệu Tú Phân, ánh mắt mang ngụ ý cảnh cáo: “Cô Triệu, đúng chứ?”

Bình Luận (0)
Comment