Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134. Không Biết Xấu Hổ

Chương 134. Không biết xấu hổ Chương 134. Không biết xấu hổ

Chương 134: Không biết xấu hổ

Triệu Tú Phân tức đến đòi mạng, nhưng ở quê nhiều năm như vậy, cô ta đã biết người nào không thể đắc tội, Hồ Quế Châu chính là một người không thể đắc tội nhất.

Loại chuyện bình tranh công trong công việc này ở đâu cũng thấy được, cũng không chỉ có trường học bọn họ.

Lãnh đạo khen bảng tin đẹp, còn khen đồng lúa mì vụ mùa dưới mặt trời đỏ vẽ vô cùng đẹp, sóng lúa dập đềnh, ngụ ý hay.

Hồ Quế Châu cười híp mắt, há mồm bảo: “Chỉ là tác phẩm kém cỏi của tôi thôi, không dám tự khen.”

Triệu Tú Phân: Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, đó là Lâm Tô Diệp người ta vẽ cơ mà!

Tiết Anh Phúc cũng không vui lại nhưng cũng không thể vì chút chuyện này mà trở mặt ngay trước mặt lãnh đạo được, mất mặt trường học cũng chứng tỏ ông ta quản lý không đến nơi đến chốn, chỉ có thể qua rồi lại nói sau.

Lãnh đạo rất ôn hòa, cười bảo: “Giáo viên xuất sắc như vậy không nên chôn vùi, không phải chúng ta có mang một vài dụng cụ mỹ thuật tới sao, vừa vặn phát cho giáo viên đi.”

Hồ Quế Châu rất vui vẻ: “Cảm ơn lãnh đạo, sau này tôi sẽ dẫn bọn họ tiếp tục nỗ lực.”

Cô ta lại kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh tặng hoa cho lãnh đạo.

Khi tặng hoa Tiểu Lĩnh nháy mắt với Đại Quân, Đại Quân liếc mắt nhìn cậu bé nhưng không có phản ứng gì.

Tiểu Lĩnh nghĩ không có phản ứng gì chính là không phản đối.

Cậu bé mỉm cười nói: “Ông ơi, chữ trên bảng tin đó là của cô Triệu viết, còn tranh là mẹ cháu vẽ, cô Hồ vốn không biết vẽ đâu ạ.”

Tiểu Lĩnh vừa nói ra lời này, toàn bộ sân đều yên tĩnh trong hai giây như vậy.

Lãnh đạo đang định duỗi tay tới nhận hoa nghe thế cũng dừng lại.

Sắc mặt của mọi người đều hơi lộ ra.

Hồ Quế Châu theo bản năng quở trách Tiểu Lĩnh: “Em quen bịa đặt, biết cái gì, cô vẽ…”

Đại Quân ở một bên vẫn luôn yên tĩnh trầm tĩnh bổ sung một câu: “Cô Hồ vẽ lại một bức đi.”

Tiểu Lĩnh cho cậu bé một ánh mắt khen ngợi, đúng, cô vẽ xem nào, cô có bản lĩnh thì vẽ đi!

Cậu bé hấp háy đôi mắt to đen láy, bộ dáng đứa trẻ ngốc ngây thơ hồn nhiên không hề có tâm cơ chút nào.

Sắc mặt của Dương Hà Hoa cũng hơi mất tự nhiên, cười gượng một tiếng: “Ha, trẻ nhỏ thật bướng bỉnh.”

Hồ Quế Châu thì ngượng đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ nghiêm mặt bồi một câu: “Tôi… tôi chỉ đạo bọn họ vẽ, tôi giúp bọn họ đưa ra ý kiến còn gì.”

Triệu Tú Phân cũng rất chán ghét cô ta, trước đây Hồ Quế Châu có công lao gì cũng giành hết, lần này cũng giành đến nghiện rồi, hai bé trai còn dám nói trước mặt mọi người nên cô ta cũng không nhịn nữa: “Cô Hồ, tranh này là chị dâu người ta tự mình phát huy, không cần người khác chỉ dạy một chút nào hết, tôi và chị ấy cùng nhau làm mà.”

Giành công của tôi cũng thôi đi, công lao của chị dâu người ta dựa vào cái gì để cô cướp?

Triệu Tú Phân cũng không phải trẻ con, không ai có thể nói cô ta bướng bỉnh ngược lại phải nói là cô ta dám nói ra sự thật.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hồ Quế Châu mang theo vẻ nghiền ngẫm và khinh bỉ, thật sự cũng biết luồn cúi nịnh bợ đấy, công lao gì cũng muốn giành hết, đồ không biết xấu hổ.

Hồ Quế Châu vừa giận vừa chột dạ, cô ta muốn lén lút lùi về sau trốn trong đám người để mọi người không nhìn thấy cô ta nữa, kết quả không biết ai ở phía sau chặn không cho cô ta trốn, khiến cô ta phải đứng ở đó chịu hình phạt công khai.

Mọi người thì thầm to nhỏ.

Không biết là ai nói một câu: “Cô ta tên là Hồ Quế Châu, dạy học chẳng ra làm sao, chỉ biết nịnh bợ a dua.”

Hồ Quế Châu cảm giác được ánh mắt khinh thường của mọi người, còn có ánh mắt giống như dao găm của chị chồng cả của cô ta đang đục khoét cô ta khiến cô ta chỉ hận không thể tìm một cái rãnh chui vào.

Trên mặt lãnh đạo vẫn là nụ cười mỉm, nhìn hai đứa trẻ trông rất giống nhau hơn nữa đều rất đẹp, một người khỏe mạnh kháu khỉnh, một thì lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn vào đều rất khiến người yêu mến. Ông ta không để ý đến những người khác mà vừa cười vừa hỏi: “Mẹ cháu là ai?”

Tiểu Lĩnh lớn tiếng đáp: “Mẹ cháu tên là Lâm Tô Diệp, là vợ của Tiết Minh Dực ạ!”

Mọi người bật cười.

Tiết Minh Dực là ai đến lãnh đạo còn biết, đôi mắt của ông ta lập tức sáng ngời: “Hóa ra hai đứa là con trai của Tiết Minh Dực, ta nói sao lại đẹp trai như thế chứ.”

Tiểu Lĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực một cách vô cùng tự hào.

Vẻ mặt của Đại Quân thì vẫn lạnh lùng, bộ dáng hờ hững.

Bình Luận (0)
Comment