Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136. Không Muốn Về Nhà

Chương 136. Không muốn về nhà Chương 136. Không muốn về nhà

Chương 136: Không muốn về nhà

Vị Vương giáo ủy mà cô ta đi quan hệ đó cũng đang ngồi bên cạnh lãnh đạo của ủy ban cách mạng huyện, nghe thấy đồng nghiệp vừa nói câu này, mí mắt cũng nhảy lên.

Mẹ nó, đây là đào hố cho mình sao, nhỏ thuốc mắt giùm cái đi.

Vừa rồi anh ta nghe thấy có người nói người phụ nữ xấu mặt kia tên là Hồ Quế Châu? Mà người Dương Hà Hoa tìm anh ta xin bình chọn làm giáo viên ư tú là em dâu của cô ta, cũng tên là Hồ Quế Châu.

Bản thân mình vừa đệ trình Hồ Quế Châu lên, kết quả cô ta lại làm xấu mặt trước mặt lãnh đạo, đây… đây không phải là vả cả vào mặt mình sao?

Loại chuyện giở trò gian trá, luồn cúi nịnh nọt như vậy thật sự quá là mất mặt xấu hổ!

Chỉ đành nói… mình không hiểu tình hình, không ngờ nhân phẩm của người này lại đáng ghê tởm như vậy?

Anh ta không nhịn được mà trừng mắt nhìn Dương Hà Hoa một cái, chỉ tại cô ta hại mình.

Dương Hà Hoa thấp thoáng cho anh ta một ánh mắt bồi thường, kêu anh ta đừng lo lắng.

Đợi sau bữa cơm khi mọi người tạm biệt, Dương Hà Hoa nhân lúc hỗn loạn đi tới bên cạnh Vương giáo ủy, nhỏ giọng nói thầm vài câu: “… Bạn học cũ, cậu yên tâm, không sao, bọn họ đều không biết cô ta.”

Cô ta trấn an Vương giáo ủy, chút khuyết điểm nhỏ này của Hồ Quế Châu không đủ ảnh hưởng đến việc bình chọn giáo viên ưu tú. Lãnh đạo cả ngày bận trăm công ngàn việc, còn phải về quê đốc thúc thu hoạch lúa mì, làm sao còn có thể nhớ được nhiều chuyện và người như thế? Dù sao ông ta cũng không biết Hồ Quế Châu, đợi về đến huyện chắc chắn cũng quên luôn rồi.

Vương giáo ủy vẫn thấp thỏm bất an, vị lãnh đạo mới tới này khác với chủ nhiệm ủy ban cách mạng bất tài ngày trước, lòng dạ của vị này rất sâu.

Lại nói, Hồ Quế Châu mất mặt ngay tại trận cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tiết Bàng Bạc này quá mức khiến người chán ghét! Triệu Tú Phân cũng không phải thứ tốt đẹp gì!

Trong một trường học, giáo viên làm ra thành tích chính là chủ nhiệm giáo vụ, trường học bọn họ vẫn chưa có chủ nhiệm giáo vụ, cô ta đã tương đương với chức chủ nhiệm giáo vụ này rồi!

Triệu Tú Phân và Lâm Tô Diệp làm báo bảng đen, cô ta nói mình tham gia chỉ đạo và sáng tác lại có gì không đúng?

Nếu là trước đây Lâm Tô Diệp cũng sẽ không ở trước mặt mọi người phản đối lời của cô ta như vậy, hai đứa con bướng bỉnh này dám ở trước mặt mọi người vạch trần khiến cô ta không còn mặt mũi! Còn cả Triệu Tú Phân nữa, lại dám đâm một đao!

Ánh mắt của cô ta khi nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh rất cay độc, chỉ hận không thể đánh một trận.

Triệu Tú Phân cầm dụng mỹ thuật được lãnh đạo cho qua, cười bảo: “Tiết Viễn Chinh, Tiết Bàng Bạc, bao giờ hai đứa em tan học mang về cho mẹ, đây là lãnh đạo tặng.”

Hồ Quế Châu giành lấy những dụng cụ mỹ thuật này, nói một cách quái gở: “Sau khi tan học cô sẽ đi cùng hai đứa em về nhà, đi tới thăm hỏi gia đình, từ từ khen các em với mẹ các em.”

Để mẹ em đánh em một trận đòn no!

Trước đây Triệu Tú Phân không dám đắc tội với Hồ Quế Châu, chỗ nào cũng cẩn thận dè chừng, nhưng lúc này thật sự đã đắc tội xong ngược lại cũng không để ý nữa: “Lãnh đạo người ta cũng không nói gì cả.”

Lãnh đạo còn không phê bình cô giở trò gian trá, lẽ nào cô còn muốn trả đũa.

Cứ hễ là người nào còn cần chút mặt mũi, xảy ra chuyện xấu mặt như vậy đều sẽ chạy về nhà trốn, giả bệnh không dám gặp người, chỉ có Hồ Quế Châu là trách cứ người khác với vẻ đúng lý hợp tình mà không hề cảm thấy mình có lỗi chút nào.

Hồ Quế Châu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Yên tâm đi, lãnh đạo người ta có hỏa nhãn kim tinh, biết năng lực giáo dục ưu tú của tôi, hoàn toàn sẽ không so đo với mấy thứ bất nhập lưu như hát hò, kéo đàn phong cầm với vẽ tranh này đâu.”

Hừ, đợi cô ta được bình chọn làm giáo viên ưu tú và làm chủ nhiệm giáo vụ sẽ thu phục Triệu Tú Phân này, bắt cô ta đi gánh phân!

Triệu Tú Phân vừa nghe đã định đi cùng nói rõ với Lâm Tô Diệp, sợ Hồ Quế Châu thêm dầu vào lửa hại hai đứa trẻ.

Ai ngờ đại đội lại có người tới gọi cô ta qua, cô ta nghĩ Hồ Quế Châu không dám làm gì hai đứa trẻ đâu, dứt khoát nhét một phần đó của mình qua: “Đây chính là lãnh đạo lên tiếng tặng, cô Hồ đừng có giấu đi.”

Hồ Quế Châu tức đến đau tim!

Mặt trời lên rất cao, học sinh lớp một và lớp hai đều về nhà.

Cô Hồ muốn tới nhà thăm hỏi và cáo trạng khiến Tiểu Lĩnh rất hoảng hốt.

Không muốn về nhà một chút nào cả!

Lỡ như mẹ nghe lời cô Hồ đánh cậu bé thì sao?

Bình Luận (0)
Comment