Chương 137: Thưởng
Để tránh xấu hổ, Tiểu Lĩnh năn nỉ Đại Quân chạy trốn trước, đợi Hồ Quế Châu thăm hỏi gia đình xong bọn họ lại về sau.
Bọn trẻ đi tới chuồng gia súc của đội sản xuất tìm trí thức Cố bàn bạc đối sách trước, sau đó lại đi tìm bà nội bàn bạc hậu kế, đợi khi trời tối ăn cơm lại về nhà sau.
Nếu như vậy, mẹ chắc hẳn sẽ không đánh con nữa.
Hôm nay Lâm Tô Diệp biết lãnh đạo tới thị sát nên không tới trường học góp vui, cô ở nhà sửa màn còn làm cặp sách mới cho hai bé trai.
Ăn xong cơm trưa, cô dỗ Toa Toa ngủ, Trương Mật Mật dẫn Tôn Gia Bảo tới may quần áo.
Buổi chiều bà Tiết dẫn Toa Toa ra ngoài giải sầu, còn cô cắt vải may quần áo.
Đang lúc bận thì Trương Mật Mật dẫn Hồ Quế Châu vào, nói có cô Hồ tới nhà thăm hỏi, cô ta gặp được ở cổng thôn mới giúp dẫn qua đây.
Lâm Tô Diệp vội vàng ra ngoài chào hỏi, ngoài mặt vẫn nhiệt tình khách sáo: “Cô Hồ vất vả quá, là hai đứa trẻ gặp chuyện gì ở trường học sao?”
Mình đã từ chối, Hồ Quế Châu sẽ không tới vì chuyện làm lính nữa đấy chứ?
Lẽ nào là Tiểu Lĩnh phạm lỗi?
Hai bé trai đi học lâu ngày như vậy, xưa nay chưa từng có giáo viên nào tới nhà thăm hỏi, lần này bất thình lình qua đây khiến trong lòng Lâm Tô Diệp có hơi sợ hãi.
Hồ Quế Châu đi phăng phăng tới ngồi xuống trước bàn, trước quan sát xung quanh căn nhà một chút. Đây là nhà ngói xanh ba gian mới xây, xà nhà cao, chiều sâu lớn, thông gió khô mát, tường được quét vôi trắng, bên trong trông rộng rãi sáng sủa. Đồ dùng trong nhà đều sơn màu đen hoặc đỏ, thoạt nhìn cũng được một thời gian rồi, nhưng dọn dẹp rất gọn gàng và sạch sẽ, không có bụi bặm gì cả, ngôi nhà này ở nông thôn cũng quá đẹp rồi.
Cô ta thở dài.
Trong lòng Lâm Tô Diệp căng thẳng, vấn đề rất nghiêm trọng sao?
Cũng không trách cô nghĩ nhiều, dù sao Tiểu Lĩnh cũng nghịch ngợm bướng bỉnh, đã không ít lần đánh nhau với trẻ con trong thôn, nói không chừng đã làm gì người ta ở trường học rồi.
Nếu là người khác hiển nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không coi là chuyện to tát gì, nhưng đây là giáo viên của con trai nên cô mới không dám đắc ý.
Lâm Tô Diệp thử thăm dò vài lần, Hồ Quế Châu lại mang bộ dạng muốn nói lại thôi.
Hồ Quế Châu: “Mẹ Viễn Chinh, gia đình cô ở trong căn nhà thoải mái như vậy, chắc hẳn gia đình vô cùng êm ấm đấy nhỉ.”
Ồ, lời này có chút ý tứ nha.
Trong đầu Lâm Tô Diệp vang lên tiếng chuông cảnh báo, đây là tới gây sự à?
Cô cười bảo: “Cô Hồ, khi chúng tôi ở nhà cũ cũng rất đầm ấm.”
Khóe miệng Hồ Quế Châu hơi co rút: “Có thể nhìn ra được, đoàn trưởng Tiết kiếm được nhiều tiền như vậy, nhà các cô không thiếu ăn không thiếu mặc, không biết còn thoải mái hơn nhà người khác bao nhiêu.”
Lâm Tô Diệp nhướn mày, đây là không nhờ vả được quan hệ nên tới… để ghen ăn tức ở sao? Hay là muốn “mượn” chút tiền và phiếu lương?
Cô trừng mắt nhìn Trương Mật Mật ngồi bên cạnh, cô ngồi đây làm gì?
Trương Mật Mật bị cô trừng mắt cũng giật mình một cái, cảm thấy Lâm Tô Diệp quá đáng, tươi cười chào đón cô Hồ mà lại lạnh lùng với mình.
Trương Mật Mật nói với cô Hồ: “Cô Hồ, cô tới đây làm gì vậy?”
Hồ Quế Châu cười gượng một tiếng, đứng dậy quan sát căn nhà một vòng: “Nói ra thì vẫn là nhà chúng tôi có nhân khí.”
Trong lòng Lâm Tô Diệp mỉa mai, ngày nào chị chồng cả của cô chẳng đi tới nhà cô khoa tay múa chân đương nhiên là náo nhiệt, có nhân khí rồi.
Cho dù nhà cô có nhân khí nhưng đến nhà học sinh nói lời này là hay sao?
Cô lạnh lùng bảo: “Cô Hồ gia lớn nghiệp lớn, người đông đúc nên hiển nhiên náo nhiệt hơn rồi, ông cụ nhà chúng tôi qua đời năm ngoái, giờ bớt đi một người.”
Hồ Quế Châu: “Cũng không phải, nhà chúng tôi chỉ có bốn người.”
Lâm Tô Diệp: … Cô bị điên à!
Trương Mật Mật: Hay thật, người này còn quái đản hơn cả Lâm Tô Diệp, cười chê nhà Lâm Tô Diệp không có đàn ông.
Trương Mật Mật: “Cô Hồ, vậy cô có chuyện gì không?”
Hồ Quế Châu chậm rãi móc đồ trong túi xách ra ngoài, lấy được một nửa lại dừng một chút, sau đó lại lôi ra, cũng không biết là không nỡ hay là làm sao nữa, tốn không ít thời gian mới lấy ra đặt lên bàn.
Giấy vẽ, hộp đựng màu nhỏ, bút vẽ.
Trương Mật Mật tò mò thò đầu tới quan sát, lại không biết những cái này dùng để làm gì.
Lâm Tô Diệp: “Cô Hồ, đây là?”
Hồ Quế Châu thản nhiên đáp: “Ồ, không phải cô giúp trường học vẽ bảng đen sao, lãnh đạo thưởng một vài dụng cụ vẽ, vốn là cho giáo viên nhưng tôi ấy hả, cảm thấy mẹ Viễn Chinh vất vả nên kêu hiệu trưởng cho cô phần này.”