Chương 138: Lạ thế
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Tôi cũng chỉ không trâu bắt chó đi cày thôi, nào có biết vẽ đâu, cô Hồ vẫn nên cầm đi, các giáo viên sẽ khác cần hơn.”
Bình thường cô ở nhà chỉ dùng bút chì xanh và đỏ, cũng chưa từng thấy hàng cao cấp đến vậy, cô hoàn toàn không biết dùng, cũng đừng làm phí hoài mấy món đồ tốt này.
Hồ Quế Châu khinh thường bảo: “Triệu Tú Phân không biết vẽ tranh, những giáo viên khác cũng không biết, cũng chỉ có tôi là không tồi, nhưng không phải tôi đang mang thai sao? Thứ này có mùi, tôi cũng không ngửi được, nghĩ lại vẫn nên cho cô đi.”
Lâm Tô Diệp hoàn toàn không tin, đồ của Hồ Quế Châu sẽ nỡ cho cô sao? Chắc tám phần là hiệu trưởng muốn cho cô, Hồ Quế Châu chỉ mang qua đây để lấy lòng mà thôi.
Nói linh tinh vài câu vẫn không có trọng điểm, Lâm Tô Diệp đã hơi mất kiên nhẫn.
Hồ Quế Châu: “Được rồi, không quấy rầy các cô ăn cơm, tôi xin về trước.”
Nếu như dựa theo quy trình bình thường, khách tạm biệt thì chủ nhà phải nhiệt tình lôi kéo “đừng đi, ở lại ăn bữa cơm đã.” Cho dù có không vui cỡ nào cũng phải giả bộ hào phóng. Mà khách thì sao, nếu như da mặt mỏng dù có muốn ở lại ăn cơm cũng phải nhanh chóng nói lời tạm biệt, còn da mặt dày thì nhún nhường vài lần nhân cơ hội này ngồi xuống ăn cơm, khiến cho chủ nhà ngơ ngác.
Nếu là giáo viên khác như thầy Trương, Triệu Tú Phân hoặc là người khác, Lâm Tô Diệp sẽ chủ động giữ lại ăn cơm nhưng cô có ấn tượng không tốt về Hồ Quế Châu nên chẳng muốn ngỏ ý khách sáo với cô ta.
Qua đây nói chuyện quái gở, nếu như ăn cơm chung còn không phải sẽ đau bụng hay sao?
Nếu không phải vì hai bé trai thì cô thậm chí còn không muốn đón tiếp.
Dù sao cô thường đi học cùng, Hồ Quế Châu cũng không dám gây khó dễ hai bé trai, còn nữa đã có Tiết Anh Phúc giúp trông chừng rồi.
Hồ Quế Châu thấy Lâm Tô Diệp không giữ mình lại ăn cơm lập tức cảm thấy cô không lễ phép. Hôm nay mình qua đây thăm hỏi gia đình còn mang dụng cụ vẽ cho cô ta, cô ta đến ngay cả bữa cơm cũng không thèm giữ mình lại.
Cũng không phải mình muốn ăn bữa cơm này của cô ta nhưng cô ta cũng phải nói ý một chút đi chứ?
Hồ Quế Châu đứng ở cổng nhà đeo túi xách, quay nửa người định đi nhưng không đi, lại liếc mắt quan sát căn nhà, tự cho rằng mình đã bí mật đảo trắng mắt: “Mẹ Viễn Chinh, đứa con này ấy hả, muốn thành tài có triển vọng vậy chỉ trông chừng học hành cũng vô dụng thôi.”
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp cũng lạnh nhạt: “Tiểu Lĩnh nghịch ngợm sao?”
Cô Hồ lập tức lắc đầu: “Ồ, ngược lại cũng không. Trẻ con ấy mà, đúng rồi, nào có ai không nghịch đâu? Được rồi, các cô chuẩn bị ăn cơm rồi, tôi phải đi đây.”
Cô ta nhắc chân đi ra ngoài, Lâm Tô Diệp và Trương Mật Mật đi theo tiễn cô ta.
Đi đến sân, Hồ Quế Châu lại dừng lại: “Ồ, sao đoàn trưởng Tiết lại không ở đây? Có thời gian tới nhà chơi không?”
Trương Mật Mật: “Đoàn trưởng Tiết người ta về bộ đội rồi, không ở nhà.”
Hồ Quế Châu ồ một tiếng.
Đi đến cổng nhà, vừa vặn bà Tiết cõng Toa Toa về nhà, Lâm Tô Diệp đi qua nắm tay con gái nhỏ thơm.
Bà Tiết thấy bộ dáng hất cằm đi đường của Hồ Quế Châu, cảm thấy rất không vui: “Người đàn bà này ở nhà nào vậy? Lạ thế.”
Hồ Quế Châu cười vô cùng ôn hòa với bà Tiết: “Bác gái, tôi là giáo viên của Tiết Viễn Chinh.”
Vừa nghe là giáo viên của cháu trai, thái độ của bà Tiết quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ: “Giáo viên hả, sao lại rảnh rỗi tới đây vậy? Ôi chao, đã sắp ăn cơm rồi sao còn đi, mau, ở lại cùng ăn cơm đi.” Bà ta duỗi tay tới gọi Hồ Quế Châu vào nhà.
Hồ Quế Châu cũng nhiệt tình đồng ý, vừa định nắm tay bà Tiết, bộ dáng như thể đã có quan hệ lâu năm. Cô ta không thấy hai bé trai đâu, chỉ muốn đợi hai bé trai về nhà, nhất định phải kêu Lâm Tô Diệp đánh cho một trận mới hả giận.
Lâm Tô Diệp liếc mắt ta hiệu cho mẹ chồng, để bà ta đừng tham gia vớ vẩn vào nhưng bà Tiết lại không nhận được.
Toa Toa nhoài người trên lưng bà Tiết, nửa bên mặt trốn sau búi tóc của bà nội, dùng một bên mắt còn lại lén nhìn Hồ Quế Châu. Toa Toa không thích cô ta vì Hồ Quế Châu luôn dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái lại hơi hung dữ để nhìn cô bé, giọng nói còn chói tai.
Cô bé thấy bà nội cười vang như vậy với cô Hồ cũng hơi nhíu mày lại, không nhìn thấy mẹ cháu đã không vui rồi sao?
Bàn tay nhỏ của cô bé kéo tóc bà ta.
Bà Tiết bị ngắt ngang: “Đứa trẻ nhà cháu đừng có túm tóc bà.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ đừng làm lỡ thời giờ của cô Hồ, cô ấy còn đang bận, sao hai đứa nhỏ vẫn chưa về nhỉ?”
Bà Tiết lập tức bị dời lực chú ý: “Đã xảy ra chuyện gì, mặt trời đều đã xuống núi cả rồi, tôi phải đi đón đây.”