Chương 139: Rất dễ dùng
Bà ta vung tay của Hồ Quế Châu ra, cõng cháu gái quay người rời đi.
Toa Toa quay đầu chu môi với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, thơm thơm.”
Lâm Tô Diệp: “Thơm thơm, bé ngoan.”
Hồ Quế Châu nhìn mà đảo trắng mắt, thật phiền muốn chết. Cô ta cũng không vội đi mà đứng ở cổng nhà muốn vào không vào, muốn đi không đi, ngoài miệng còn nói mấy lời được mất, cô ta khen Tiết Minh Dực có tiền đồ, khen mẹ chồng của Lâm Tô Diệp ôn hòa, ngoài mặt nịnh hót Lâm Tô Diệp có phúc nhưng lại giẫm một chân lên mặt cô ý bảo cô không hiếu thuận với mẹ chồng: “Người lớn rồi lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, trẻ nhỏ sẽ học theo.”
Lâm Tô Diệp phiền phức: “Cô Hồ, đã không còn sớm nữa.”
Cô nên cút rồi đấy!
Hồ Quế Châu cười như không cười: “Mẹ Viễn Chinh, tôi nói thật cho cô biết, Tiết Bàng Bạc nhà các cô, nhân phẩm của đứa trẻ này không được, phẩm hạnh rất có vấn đề, cô nhất định phải…”
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp lập tức nặng nề, toàn bộ sự khách sáo trước đó đã hóa thành băng đá, cắt ngang lời cô ta một cách không sáo: “Cô Hồ, cô nói chuyện cũng phải động não giùm cái!”
Cô có thể nói con trai tôi không nghiêm túc học hành, nói thằng bé có hơi nghịch, nhưng cô nói nhân phẩm nó có vấn đề, điều này có liên quan đến cuộc đời của đứa trẻ, tôi không xử cô thì tôi lại có lỗi với Lâm Uyển Lệ quá!
Hồ Quế Châu nói lại chuyện ở trường học còn thêm mắm dặm muối vào.
Cô ta mang bộ dáng thất vọng, tâm như tro tàn: “Mẹ Viễn Chinh, thằng bé học và làm bài tập về nhà đều có tiến bộ rất lớn, điều này không thể tách khỏi sự cố gắng dạy dỗ của tôi đúng không? Mỗi ngày tôi đều đốc thúc nó làm bài tập về nhà và học hành, hôm qua vì không xem cẩn thận có phê bình nó không nghiêm túc mà nó đã ghi hận rồi, hôm nay còn khiến tôi mất mặt trước bao người. Nó làm thế có phải có vấn đề hay không?”
Tuy rằng Hồ Quế Châu thay hình đổi dạng, nói mình chỉ đạo làm báo bảng đen để lãnh đạo khen cô ta, Tiểu Lĩnh lại ở trước mặt mọi người khiến cô ta mất hết thể diện, Lâm Tô Diệp vẫn đoán được đại khái.
Báo bảng đen không có sự tham gia của Hồ Quế Châu, cô ta muốn giành công nhưng lại bị Tiểu Lĩnh vạch trần, cô ta cảm thấy mất mặt thì chạy tới nhà để cáo trạng sao?
Thật sự cần mặt mũi sao?
Cho dù cô là giáo viên tôi cũng không muốn ở chung với cô.
Lâm Tô Diệp: “Cô Hồ, con trai tôi nói không sai, báo bảng đen không cần cô chỉ điểm.”
Hồ Quế Châu dựng thẳng lông mày: “Cô… cô có thái độ gì đấy? Điệu bộ đó của Tiết Bàng Bạc là học theo ai? Ai dạy?” Thật đúng là mẹ sao thì con vậy!
Trương Mật Mật không nhịn được mà nói: “Còn không phải cậu bé do cô cố gắng dạy dỗ sao?”
Hồ Quế Châu: “…” Con mẹ nó cô là cái thá gì hả?
Cô ta không tiếp tục cãi nhau nữa, ngược lại áp chế giọng điệu, thở dài một hơi: “Ôi, tôi còn đang mang thai đây, tức chết tôi rồi, cục tức này không thể nào nuốt trôi được.”
Chậc, đây là muốn vu oan cho người sao?
Lâm Tô Diệp lập tức cảnh giác.
Nhìn biểu cảm của cô, Trương Mật Mật cũng mặc niệm cho cô Hồ, bản thân lại nhanh chóng lùi lại hai bước, tránh cho lát nữa ngay cả mình cũng bị liên lụy.
Nhưng Hồ Quế Châu cũng không phải Dương Thúy Hoa, không muốn đánh nhau mà là đánh vào cảm tình.
“Mẹ Viễn Chinh, Tiết Bàng Bạc nhà các cô nghịch như vậy, tổn thương mà tôi phải chịu lớn như thế, cô bồi thường cho tôi một chút cũng là chuyện nên làm đúng không?
Cô ta tin Lâm Tô Diệp chắc hẳn hiểu lời của mình.
Lâm Tô Diệp thật sự nghe hiểu đấy nhưng không thể lý giải nổi.
Không phải người bình thường mất mặt chỉ hận không thể tìm một cái rãnh để chui vào, trốn ở trong nhà không gặp người nữa hay sao?
Sao cô ta không những không mất mặt mà còn chạy tới đây đòi lợi ích?
Cô là cái thá gì?
Cô giành công của tôi cũng không sao, dù sao tôi chỉ đi giúp cô Triệu, chỉ cần cô Triệu không có ý kiến thì tùy cô.
Nhưng cô chạy tới nói nhân phẩm của con trai tôi không tốt, ngược lại là nhân phẩm của cô có vấn đề thì có, không xứng làm giáo viên, cô nói xem tôi có bỏ qua cho cô không hả?
Hồ Quế Châu thật sự không cảm giác được mình có lỗi sai gì, lỗi duy nhất chính là lãnh đạo không tin, cô ta mất mặt ngay trước mặt lãnh đạo và chị chồng cả, nếu như lãnh đạo tin vậy cho dù có bao nhiêu người cười nhạo cũng không sao cả.
Cố hết khả năng thể hiện, giành lấy công lao để lãnh đạo biểu dương mình rồi trèo lên trên, chính là những điều mà cô ta học được từ Dương Hà Hoa.
Rất dễ dùng.