Chương 141: Lại là trò gì nữa đây
Mẹ ơi, lần này lại giở trò gì nữa đây? Chồng mới đi hai ngày cô lại gây sự nữa hả?
Anh ta mau chóng che điện thoại lại, nói hôm nay điện thoại hỏng, không gọi được.
Mấy người Lâm Tô Diệp đã kéo được Hồ Quế Châu đang chửi rất hăng máu vào trong, còn kêu người cẩn thận cái bụng của cô ta, cô nói với kế toán Tiết: “Anh kế toán, mau quay số điện thoại của cục cảnh sát huyện đi.”
Kế toán Tiết: “?” Lại gọi điện thoại? Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô đừng làm loạn nữa mà!
Điện thoại không thể chịu được nhiều hơn thế nữa đâu.
Lâm Tô Diệp: “Cô ta nhét cho tôi một đống tiền, kêu tôi tìm Tiết Minh Dực sắp xếp cho cháu cô ta làm lính, đây không phải là dùng viên đạn bọc đường tấn công quân nhân của chúng ta sao? Mau gọi điện cho cục cánh sát!”
Kế toán Tiết run cầm cập, ông trời ơi, người phụ nữ này lợi hại rồi cũng thật dữ.
Trước đây có bao nhiêu người đến Tiết Gia Đồn để tìm Tiết Minh Dực đi cửa sau làm lính, ông cụ Tiết và bà cụ đều dùng lời hay để khuyên nhủ, còn Lâm Tô Diệp lại cố hết sức tránh né. Phần lớn người đều rút lui có trật tự. Chỉ có một vài người bạn khó chơi nói bọn họ phát đạt rồi không cần người thân nghèo khó nữa, chỉ trích bọn họ không chịu giúp mình. Sau này vẫn là Tiết Minh Dực đích thân tới cửa nói rõ tình hình, những người này mới không dám tới làm phiền nữa.
Cô đang xốc lại tinh thần, bộ dáng rất giống vợ của một đoàn trưởng.
Lâm Tô Diệp thấy kế toán Tiết mất thời giờ mới quyết định tự mình gọi điện, dù sao cô cũng đã học thuộc rồi, trực tiếp quay số của tổng đài huyện nói muốn số của cục cảnh sát là được.
Kế toán Tiết trơ mắt nhìn bàn tay trắng trẻo xinh đẹp đó kéo chiếc điện thoại bị anh ta giấu dưới đống văn kiện thuận theo đường dây điện thoại ra, sau đó ngón tay mịn màng trắng như sứ đó bắt đầu quay số trên máy bàn.
Anh ta hoang mang nhanh chóng lùi lại, không dám giành với Lâm Tô Diệp cũng không dám đụng vào cô.
Lâm Tô Diệp hỏi số điện thoại, trong huyện nhanh chóng kết nối còn nhanh hơn cả gọi cho Tiết Minh Dực.
Rất nhanh đã nối máy, nghe nói là báo cảnh sát mới kêu cô nói có chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Tô Diệp vừa định nói chuyện thì Hồ Quế Châu đã ở đó gào lên: “Tôi không hối lộ, tiền đó không phải của tôi, các người đừng hòng vu oan cho tôi.”
Lâm Tô Diệp: “?”
Trương Mật Mật: “!” Trời má, Lâm Tô Diệp phát tài rồi.
Đầu bên kia điện thoại còn đang giục hỏi: “Alo, người báo cảnh sát ở Tiết Gia Đồn mau nói tình hình!”
Lâm Tô Diệp: “Đồng chí cảnh sát, tôi báo cáo Hồ Quế Châu của Đại Dương Loan bỏ tiền hối lộ gia đình quân nhân sắp xếp cho cháu trai cô ta làm lính, muốn khiến sĩ quan tại ngũ phạm sai lầm, bôi nhọ thành viên bộ đội.”
Hồ Quế Châu vội đến mức gào rách cả cổ họng: “Không phải, đồng chí cảnh sát, không phải mà! Các người đừng nghe cô ta nói. Cô ta cố tình bịa đặt để trả đũa đấy! Tôi chưa bao giờ tiêu tiền mời cô ta làm việc, cô ta đang sỉ nhục nhà giáo nhân dân!”
Cô ta không thừa nhận mình hối lộ cũng không thừa nhận tiền là của cô ta, dù sao tiền cũng không có ký hiệu. Cho dù Lâm Tô Diệp có gọi cảnh sát tới, kêu Trương Mật Mật làm chứng thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
Lâm Tô Diệp chẳng muốn để ý đến cô ta!
Cảnh sát đó bảo: “Chị dâu này, không thể báo cảnh sát lung tung được đâu.”
Lâm Tô Diệp: “Cô ta thật sự muốn dùng viên đạn bọc đường để mua chuộc tôi, tôi giữ vững nguyên tắc không đồng ý, các anh không xử lý cô ta sao?”
Công an đó trực tiếp nở nụ cười: “Xin lỗi đồng chí, chuyện này vẫn chưa thành lập quan hệ, các cô ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chúng tôi cũng không tiện tham gia. Mâu thuẫn chị em dâu có thể tìm đại đội giải quyết, không phải đã có chủ nhiệm trị an và chủ nhiệm Hội phụ nữ rồi đấy sao?”
Anh ta nghe tình hình này hình như là chị em dâu đánh nhau.
Kế toán Tiết còn đang bối rối đây này, thái độ của đồng chí cục cảnh sát huyện tốt như vậy sao? Tại sao những người báo án trước đây đều nói tính cách của bọn họ nóng như lửa, vô cùng nghiêm túc? Lại còn đưa ra chủ ý cho Lâm Tô Diệp nữa chứ, anh cũng dẹp đi giùm tôi cái, không cho ý kiến cô ấy còn có thể lên trời rồi kia kìa.
Lâm Tô Diệp lại xác nhận nhiều lần, thái độ của đối phương đều rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tô Diệp có hơi hoang mang, vậy mà cục cảnh sát lại không tin. Mà cũng đúng thôi, dù sao khi ấy người ta cũng không nhìn thấy, vậy làm sao cô chứng minh Hồ Quế Châu tới tìm mình mời đi cửa sau đây?
Cô hỏi Hồ Quế Châu: “Đây thật sự không phải tiền của cô?”