Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142. Đau Ở Trong Tim

Chương 142. Đau ở trong tim Chương 142. Đau ở trong tim

Chương 142: Đau ở trong tim

Hồ Quế Châu tức đến đau bụng, nhưng giữa lao động cải tạo và hao tài cô ta vẫn chọn hao tài. Cô ta uể oải, bộ dáng đã không thể thanh cao được nữa, vừa đau lòng vừa đau đầu nhưng vẫn phải cắn răng cắn lợi đáp: “Không phải.”

Lâm Tô Diệp: …

Trương Mật Mật liếc mắt ra hiệu cho Lâm Tô Diệp kêu cô đừng làm loạn nữa, tốt xấu gì Hồ Quế Châu cũng là giáo viên còn là em dâu của Dương Hà Hoa, cho dù thật sự tìm cô giúp cháu trai làm lính nhưng cũng không thể tính là chuyện to lớn gì.

Thời buổi này có ai làm việc không tìm cá nhân đâu? Chỉ cần không tạo thành nguy hại gì thì cục cảnh sát cũng lười quản.

Hồ Quế Châu tức đến sắp phun máu, đẩy Trương Mật Mật và hai người phụ nữ khác ra rồi đi nhanh ra ngoài.

Tiền của cô ta! Đó là tiền mà em dâu cô ta lấy ra để nhờ người ta giúp đỡ, mình không làm được việc, làm sao trả lại số tiền này đây?

Cô ta vốn muốn tìm Lâm Tô Diệp tính sổ để Lâm Tô Diệp đánh con trai một trận, nào có biết không những không được như ý ngược lại còn thiệt hại năm mươi đồng tiền và phiếu lương ba mươi cân.

Bỏ đi, đợi mình được bầu là giáo viên ưu tú thì có thể tăng lương, đến khi đó lại tính sổ với Lâm Tô Diệp sau.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Hồ Quế Châu lúc tới thì kiêu ngạo bệ vệ, lúc rời đi thì lại như chó nhà có tang, mà ở văn phòng đại đội Tiết Gia Đồn vẫn còn đang ngơ ngác.

Kế toán Tiết dựng thẳng mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao cô Hồ của trường tiểu học Đại Dương Loan lại bị điên rồi?

Trương Mật Mật cũng sắp điên luôn mất, cô muốn qua nhận tiền của người ta nhưng lại không làm việc cho người ta, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, giờ không cần làm việc cho người ta, nguy hiểm cũng không cần gánh vác, người ta còn quả quyết hơn cả bản thân Lâm Tô Diệp nói số tiền đó là của Lâm Tô Diệp.

Đây… quả thật là chuyện tốt từ trời rớt xuống, sao mình lại không nhặt được chứ?

Cô ta rất muốn kêu Lâm Tô Diệp chia cho cô ta một ít mới nhìn chằm chằm vào cô một cách nhiệt tình.

Lâm Tô Diệp lại không có ý định muốn chia, cô cảm ơn hai người phụ nữ khác: “Các cô làm chứng cho tôi, số tiền này tôi giữ lại lỡ như công an tới tìm tôi đối chứng, tôi cũng tiện lấy ra.”

Cô kêu Trương Mật Mật và kế toán cùng làm chứng, tổng cộng là năm mươi đồng tiền và phiếu lương ba mươi can.

Phiếu lương có giới hạn, phiếu lương bản địa thường đều có thời hạn một tháng. Còn thời hạn của phiếu lương toàn quốc sẽ lâu hơn một chút nhưng cũng chỉ nửa năm đến một năm.

Ba mươi cân này là phiếu lương toàn quốc.

Phiếu lương toàn quốc có thể tiêu như tiền, bên ngoài có người bỏ tiền thu mua, ba đồng mua được định mức nửa cân.

Trương Mật Mật lầm bầm trong miệng: “Giáo viên… đều thế này cả sao?”

Lâm Tô Diệp trừng mắt nhìn cô ta: “Cô đi học còn chưa đến hai ngày, có tư cách gì đàm tiếu giáo viên? Là Hồ Quế Châu có vấn đề chứ không phải toàn bộ giáo viên đều có vấn đề.”

Trương Mật Mật bĩu môi, cô chỉ biết dữ dằn với tôi, tôi biết cô đi học được hai ngày rồi.

Lâm Tô Diệp lại nghĩ xa hơn thế, nếu đã trở mặt với Hồ Quế Châu thì phải giải quyết hoàn toàn. Hồ Quế Châu vốn tới để đi cửa sau, cũng đã không ít lần từng bôi nhọ giáo viên đại đội, cô ta không xứng làm giáo viên, rời khỏi trường học cũng là nên thôi.

Cô tính toán ngày mai còn phải nói với đại đội và công xã một chút, dù sao da mặt của Hồ Quế Châu cũng dày như thế, cho dù có xấu mặt trước mặt mọi người nhưng cô ta chỉ quay người đã có thể nói đen thành trắng, cũng có người không hiểu rõ chân tướng sẽ nghe theo lời xúi giục của cô ta.

Rời khỏi đại đội về nhà, trên đường Trương Mật Mật hỏi: “Tô Diệp, sao Lâm Uyển Lệ không tới nữa?”

Trương Mật Mật còn muốn kêu Lâm Uyển Lệ nhờ vả công việc cho Tôn Gia Bảo.

Lâm Tô Diệp nhìn cô ta với vẻ khinh thường: “Nhớ cô ta như vậy thì cô đi tìm cô ta đi.”

Dựa theo ý của Tiết Minh Dực thì hai vợ chồng Lâm Uyển Lệ đánh nhau đòi ly hôn, nào có thời gian qua đây khoe mẽ nữa?

Trương Mật Mật không tán đồng với việc Lâm Tô Diệp gọi điện báo cảnh sát, cảm thấy chắc hẳn nên “giúp đỡ” người khác một cách thích hợp.

Lâm Tô Diệp lại nhìn cô ta một cách khinh bỉ: “Cô nịnh bợ Lâm Uyển Lệ để cô ta giúp cô nhờ vả công việc, nhờ vả đến đâu rồi?”

Trương Mật Mật lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Đau ở trong tim này!

Nhưng cô ta lại không thể trách Lâm Tô Diệp, chỉ cảm thấy lợi ích mà mình cho không đủ, nếu như lợi ích đủ nhiều vậy bên đó sẽ lập tức giải quyết gọn gàng lưu loát.

Bình Luận (0)
Comment