Chương 143: Ba hào cũng không có
Cô ta cảm thấy Lâm Tô Diệp thật sự đang lãng phí thân phận của vợ đoàn trưởng, nếu như cho cô ta, cô ta đảm bảo đã sớm phát tài rồi.
Lâm Tô Diệp đuổi cô ta đi còn mình đi tới đầu đường đón người, bà Tiết dẫn Toa Toa đi đón hai bé trai đến bây giờ vẫn chưa về, không biết là đang mưu đồ gì nữa.
Quả nhiên, cô đi ra từ một đầu khác của con ngõ, mới đi được một đoạn đã thấy bọn họ.
Bà Tiết nắm tay Toa Toa và Tiểu Lĩnh chụm đầu ngồi xổm phía sau đống cỏ, Đại Quân thì lại dựa lưng vào một thân cây ngô đồng ở bên cạnh.
Mấy bà cháu đang mở cuộc họp thì thầm to nhỏ với nhau.
Cô rón rén nhẹ nhàng đi qua nghe lén, Toa Toa lập tức nhìn thấy cô, Lâm Tô Diệp dựng ngón trò kêu con gái đừng lên tiếng.
Toa Toa nghiêng đầu cười với mẹ.
Lâm Tô Diệp hơi dựa về phía sau một chút, đừng để bọn họ nhìn thấy.
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, nếu như mẹ cháu đánh cháu, bà ở một bên nói đánh mạnh vào, không thể ngăn không cho đánh!”
Bà Tiết: “Bà đau lòng lắm, còn kêu bà nói đánh mạnh lên á? Đứa cháu trai nhà cháu.”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, bà không hiểu, cái này gọi là mưu lược, mẹ cháu ngược đời lắm, bà càng không cho đánh thì mẹ càng đánh, bà càng kêu mẹ đánh mạnh ngược lại mẹ sẽ không đánh nữa.”
Bà Tiết bán tín bán nghi: “Cậu Cố dạy sao?”
Tiểu Lĩnh đáp với vẻ đắc ý: “Đúng đó ạ, cháu thấy bọn họ kể binh pháp Tôn Tử rồi nghiên cứu ra đó.”
Lâm Tô Diệp rất tò mò về binh pháp của hai bà cháu này, còn có sách này nữa sao? Không biết bên trong có chiêu thức đối phó với con cái nghịch ngợm thế nào không, cô cũng muốn mượn đọc thử.
Khỏi phải nói, đứa con này thật sự nói đúng, Hồ Quế Châu muốn khiến cô đánh con nhưng cô lại cứ cố tình không đánh.
Đại Quân: “Các người có thấy phiền hay không, cháu đói rồi.”
Tiểu Lĩnh: “Chưa bàn xong nữa mà, về nhà ăn đòn thì phải làm sao?”
Đại Quân: “Lần này sẽ không.”
Tiểu Lĩnh: “Anh biết?”
Đại Quân: “Hồ Quế Châu không đúng.”
Tiểu Lĩnh: “Hồ Quế Châu tới tố cáo em, mẹ chắc chắn không thèm hỏi đã nói là lỗi của em rồi, mẹ không nỡ đánh anh nhưng đến lúc đó không phải chỉ có em gặp nạn thôi sao?”
Lâm Tô Diệp giả bộ không biết lại rón rén nhẹ nhàng về nhà.
Đợi bà Tiết dẫn ba đứa trẻ về nhà, cô đang nấu cơm.
Lâm Tô Diệp giả vờ nghiêm mặt không nói chuyện, cố tình muốn bắt chẹt bọn trẻ.
Mấy người về nhà, ngoại trừ Toa Toa ra thì ba người còn lại đều thấp thỏm bất an.
Trông mẹ có vẻ rất giận dữ, chắc hẳn Hồ Quế Châu đó đã thêm không ít dầu vào lửa, có phải trận đòn này không chạy thoát được hay không?
Lâm Tô Diệp hỏi bà Tiết: “Mẹ, chỗ mẹ còn bao nhiêu tiền?”
Bà Tiết lập tức đáp: “Cô muốn làm chủ gia đình quản lý tiền bạc, không phải đều đã đưa cho cô hết rồi sao?”
Tuy rằng không có hình thức bàn giao nhưng bà ta quả thật đã đưa một ít tiền và phiếu cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp: “Tiền trước đây mẹ gom cũng không đưa cho con, cũng không thể một xu cũng không có được đúng chứ?”
Cô tính toán ở chỗ bà Tiết chắc chắn vẫn còn tiền, chỉ sợ thằng ba và người thân nhà mẹ vợ đòi nên muốn lấy về để gom.
Bà Tiết than thở: “Còn không phải cho mượn vẫn chưa lấy về hay sao? Đã nói không nhắc rồi mà vẫn nhắc.”
Tiểu Lĩnh đặt cặp sách lên bàn: “Một người làm thì một người chịu, là con vạch trần Hồ Quế Châu, mẹ đánh con đi.”
Đại Quân: “Hôm nay là cô Hồ không đúng, cô ta giở trò dối trá.”
Lâm Tô Diệp: “Con vạch trần người ta, trường học có xử phạt cô ta không?”
Hai bé trai sững sờ, không có.
Lâm Tô Diệp: “Tại sao con không lén lút nói cho lãnh đạo biết? Cũng cho lãnh đạo một cơ hội lựa chọn xem quản hay không quản, đúng không?”
Đại Quân không nói gì.
Tiểu Lĩnh gãi đầu: “Lỡ như lãnh đạo bao che cho cô ta thì sao ạ? Con nói như vậy mọi người đều biết, không ai có thể bao che được.”
Lâm Tô Diệp: “Nhưng như vậy các con và Hồ Quế Châu sẽ kết thù, sau này cô ta chắc chắn sẽ gây khó dễ cho các con.”
Tiểu Lĩnh chậc một tiếng: “Không phải chỉ là ở lại lớp chép bài tập thôi sao? Ai sợ?”
Lâm Tô Diệp biết con còn nhỏ không nghĩ được dài lâu, cũng may con không cần nghĩ dài lâu như vậy, cha mẹ cần làm gì, chính là lót đường phía sau đưa ra dự định cho con cái. Nếu đã trở mặt vậy phải cân nhắc Hồ Quế Châu có khả năng gây khó dễ cho con, phải giải quyết phiền phức ngay trong một lần.
Lâm Tô Diệp áp chế suy tính trong lòng, cố tình thăm dò bà Tiết: “Mẹ, mẹ thật sự không có tiền sao? Cho con năm đồng cũng được.”
Bà Tiết nhìn vẻ mặt đó của cô phỏng chừng không cho cũng không đánh, chỉ đáp: “Không có.”
Lâm Tô Diệp: “Ba đồng cũng được.”
Bà Tiết: “Ba hào cũng không có.”