Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144. Tình Mẫu Tử 1

Chương 144. Tình mẫu tử 1 Chương 144. Tình mẫu tử 1

Chương 144: Tình mẫu tử 1

Lâm Tô Diệp thở dài một tiếng, học theo bộ dáng quái gở của Hồ Quế Châu: “Mẹ, mẹ hào phóng với người khác mà lại keo kiệt một hào với người nhà mình, bủn xỉn.”

Bà Tiết như bị giẫm phải đuôi: “Tôi bủn xỉn? Tôi bủn xỉn bằng cô sao? Tiền vào tay cô hết rồi cứ như bị hàn thiết chết đứng ở đó ấy, không ai moi được của cô đồng nào!”

Nói bà đây bủn xỉn, trên đời này còn có đứa con dâu nào keo kiệt mê tiền như cô sao? Ngay cả tiền vốn mua quan tài của mẹ chồng cũng muốn lấy đi!

Lâm Tô Diệp nở nụ cười, không có cũng không ép đòi tiền nữa, cô vốn chỉ muốn thử mà thôi.

Cô cười bảo: “Mau thu dọn đi, cô út sắp về nhà rồi.”

Tiểu Lĩnh ngạc nhiên nhìn cô: “Không đánh ạ?”

Lâm Tô Diệp liếc xéo nhìn cậu bé: “Sao thế, con thích ăn đòn à?”

Tiểu Lĩnh kéo cánh tay của cô: “Mẹ, không đánh, không viết bản kiểm điểm sao?”

Lâm Tô Diệp: “Các con cũng không sai thì đánh làm gì? Đương nhiên, chuyện đã qua và cả suy nghĩ của các con vẫn phải viết lại.”

Hôm mà Tiết Minh Dực vừa mới về nhà bị mẹ chồng tố cáo, anh kêu các con viết bản kiểm điểm tám trăm chữ không phải để trừng phạt các con mà là để bọn họ học cách suy nghĩ, ai sai, sai ở đâu, sau đó làm thế nào? Tiết Minh Dực không ở nhà, cô cố hết sức vừa làm cha vừa làm mẹ, học theo cách của Tiết Minh Dực dạy các con để đối với bọn trẻ.

Tuy rằng cô ít văn hóa nhưng cô lại giỏi nhìn bầu vẽ gáo.

Cô thấy biểu cảm của Tiểu Lĩnh trong nháy mắt có hơi sa sút, mới bảo: “Đây không phải bản kiểm điểm, mẹ chỉ nói các con viết thư cho cha, kể lại chuyện cho cha nghe, để cha xem các con xử lý như vậy có tốt hay không, có cách hay hơn hay không, rồi nghe ý kiến của cha.”

Tiểu Lĩnh lập tức vui vẻ trở lại, không ăn đòn cũng không ăn chửi!

Khà khà, lần đầu tiên phá lệ.

Bà Tiết cũng không dám tin, cháu trai ở trường học làm mất mặt giáo viên trước bao người mà Lâm Tô Diệp lại không nổi đóa.

Ừm, cũng không phải không nói lý đến vậy.

Những chuyện như mạo nhận và thay thế này thường có ở nông thôn, mọi người thấy quen không trách cho nên cũng không cảm thấy sao cả.

Không phải chuyện lớn gì, mặt mũi còn lớn hơn trời.

Hồ Quế Châu mất mặt sẽ khó chịu biết bao, bà Tiết cảm thấy nếu là mình chắc tám phần sẽ đi nhảy sông.

Lâm Tô Diệp nói với bà Tiết: “Mẹ cũng phải nói ra suy nghĩ, kêu cháu trai giúp mẹ viết.”

Không hiểu tình huống thế nào cũng muốn giữ Hồ Quế Châu lại ăn cơm, cũng không sợ ăn mất ngon sao?

Ngay đúng lúc này cô út đạp xe về nhà, cô ấy ném bó củi vào phòng củi phía nam rồi chạy qua: “Chị dâu, em nghe Trương Mật Mật nói chị đánh cô Hồ, còn báo cảnh sát bắt cô ta nữa?”

Cô út còn chưa dứt lời tất cả mọi người bao gồm cả Toa Toa đều quay đầu nhìn Lâm Tô Diệp.

Bà Tiết: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi đi tìm cháu trai có một chút thời gian như thế mà các cô đã ra tay rồi?”

Lâm Tô Diệp ho khan một tiếng: “Đừng nói vớ vẩn, chị đánh lại người ta được sao? Mau ăn cơm đi.”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ cũng phải viết, phải nói rõ với cha con tại sao lại đánh nhau, báo cảnh sát?”

Cậu bé thật sự rất tò mò, người mẹ ngay cả thùng nước còn không nhấc lên nổi lại đánh nhau với giáo viên mà xưa nay mẹ vẫn luôn tôn trọng? Còn báo cảnh sát?

Cậu bé quấn lấy cô út, cô út vì vội về nhà nên chỉ nghe được một câu đó, cậu bé lại quấn lấy Lâm Tô Diệp đòi kể, nhưng Lâm Tô Diệp như bị đổ hàn thiếc vào mồm cứng ngắc, không chịu nhả một chữ nào.

Tiểu Lĩnh nháy mắt với Đại Quân, Đại Quân theo cậu bé ra ngoài.

Hai bé trai đi tìm Trương Mật Mật nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đợi khi dọn cơm thì trời cũng đã tối thui, hai bé trai từ bên ngoài một trước một sau trở về.

Tiểu Lĩnh kinh ngạc không chịu được, mẹ cậu bé quá lợi hại, Hồ Quế Châu tới tố cáo cậu bé, mẹ trực tiếp tiễn Hồ Quế Châu đến đội sản xuất báo cảnh sát luôn, ha ha.

Hóa ra báo cảnh sát dễ dùng như vậy, sau này cậu bé cũng sẽ thử.

Đại Quân nghe cậu bé hình như hoàn toàn không biết chuyện đi cửa sau nhưng cũng không nói cho cậu bé.

Tiểu Lĩnh học hành cũng không nghiêm túc, suy nghĩ hay bay bổng, nghe chuyện chỉ chắt lọc cái mình thấy hứng thú, rất dễ bị rớt mất một vài nội dung.

Thêm nữa Trương Mật Mật cũng không thông minh bao nhiêu, trong đầu toàn là rõ ràng Lâm Tô Diệp có thể dựa vào chuyện này để phát tài mà lại không làm, thật sự quá lãng phí. Nếu như cho mình thì sẽ thế nào.

Bình Luận (0)
Comment