Chương 146: Cảnh cáo
Nghĩ lại cũng không có gì không tốt, dù sao hai bé trai cũng có bà nội chiều, cô út và Toa Toa bị bà nội coi thường nên cô chỉ thương cô út và Toa Toa hơn một chút.
Trước đây cô không có yêu cầu đối với học hành cũng không quan tâm hai đứa con trai có đi học hay không, thành tích tốt hay không, chỉ cần không sinh bệnh và không bị thương là được.
Hai đứa trẻ cả ngày chạy ra ngoài, ăn cơm ngủ nghỉ xong mới về, cô cũng không có nhiều thời gian thân cận cho lắm.
Bây giờ cô đi học cùng, đốc thúc bọn trẻ học hành, thời gian ở chung nhiều hơn trước kia nen hiển nhiên bọn trẻ cũng càng gần gũi với cô hơn.
Cô không khỏi nở nụ cười, trong lòng rất vui vẻ.
Gia đình này và người trong nhà càng ngày càng tốt lên.
Cô thò đầu nhìn Toa Toa vẽ tranh, con gái còn đang vẽ đủ loại bí đao bí ngô dưa lệch, trong miệng còn ô ô a a nói chuyện, lúc thì gọi ba lúc thì gọi mẹ.
Cô bé vẽ xong đủ loại dưa còn kéo Lâm Tô Diệp qua giúp vẽ mắt mũi và miệng.
Lâm Tô Diệp ôm cô bé, cầm bàn tay nhỏ của cô bé vẽ.
Toa Toa: “Ba.”
Cha cũng ôm mẹ viết chữ.
Cha cầm tay mẹ viết chữ rất hữu dụng nhưng mẹ cầm bàn tay nhỏ của Toa Toa vẽ lại vô dụng, vẽ ra vẫn là dưa lệch của Toa Toa, vì bàn tay nhỏ của Toa Toa cầm bút vô cùng dùng lực, toàn bộ bàn tay trực tiếp ghì chặt bút, đường nét vẽ ra cũng rất dùng lực.
Bàn tay nhỏ này rất vững vàng.
Tám rưỡi Toa Toa đã buồn ngủ, bây giờ cũng không cần mẹ dỗ ngủ nữa, mình xuy xuy xong sau đó kêu mẹ giúp rửa mông, rồi lại giẫm lên ghế nhỏ leo lên giường, đứng trên giường để mẹ giúp cởi cúc áo và cởi quần bông, rồi lại tự mình nằm trong ổ chăn đã rải sẵn.
Lâm Tô Diệp kéo chăn cho cô bé, thơm lên gương mặt nhỏ của cô bé: “Bé ngoan ngủ ngon.”
Toa Toa: “Mẹ ơi thơm thơm.”
Lâm Tô Diệp lại thơm một bên khác, Toa Toa ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Lâm Tô Diệp phát hiện ra từ sau khi được Tiết Minh Dực chăm, Toa Toa càng hiểu chuyện hơn trước kia.
Cô dựa vào bệ cửa sổ nghiên cứu sổ hướng dẫn mấy màu vẽ kia, nghe Tiểu Lĩnh và bà Tiết ở trong phòng đông lẩm bẩm cái này đúng cái kia sai, không khỏi chủ động phân tán lực chú ý, tính toán lại chuyện của Hồ Quế Châu.
Hồ Quế Châu chắc chắn không phải một giáo viên tốt, chỉ mới học đến lớp ba tiểu học, dựa vào chị chồng cả của mình tiến vào trường học, không có trình độ dạy học gì cũng không được đám trẻ hoan nghênh.
Nhưng cho dù nói thế nào thì cô ta cũng là giáo viên chính thức có biên chế, biên chế lại do huyện quản chứ nông thôn không quản được, một gia đình quân nhân như cô càng không có khả năng đuổi người ta đi.
Chuyện Hồ Quế Châu cướp công lao đó cùng lắm cũng chỉ là cô ta ham hư vinh, thích huênh hoang, người lớn không tiện vạch trần cô ta, trẻ con nói mấy lời non nớt không hiểu chuyện, ở trước mặt mọi người khiến cô ta xấu mặt, trở về cũng chỉ coi như trò cười nói xong cũng thôi, chứ cũng không thật sự thế nào cả.
Điều khiến Lâm Tô Diệp không thể dễ dàng bỏ qua là Hồ Quế Châu đi cửa sau bị từ chối sẽ ôm hận trong lòng, lại gây khó dễ cho con mình. Hôm nay sỉ nhục nhân phẩm của con, ngày mai có khả năng sẽ vu tội cho cậu bé làm chuyện xấu, ảnh hưởng đến cả đời của đứa trẻ.
Hôm nay cô gọi điện ở đội sản xuất, bản thân đã biết chuyện này không thu hút sự chú ý của cục cảnh sát, dù sao phụ nữ nông thôn nói đi cửa sau làm lính cũng không thành công, người ta nghe rồi cũng chỉ cười, ai có mồm mép nói lực lượng cảnh sát đi quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này?
Cô muốn cho Hồ Quế Châu và những người khác một tín hiệu, đó là ai tìm cô đi cửa sau cô đều sẽ giải quyết chung mà không khách sáo, như vậy có thể ngăn chặn những phiền phức tương tự.
Đây là cô học theo Tiết Minh Dực, lúc trước những người thân cực phẩm ép cha chồng giúp bọn họ đi quan hệ, không giúp thì lạnh lùng nói đủ loại lời lăng mạ khiến tâm trạng của bà Tiết không tốt sinh bệnh nặng. Sau này Tiết Minh Dực biết đã đến tận cửa nhà, nói anh chỉ biết đưa người tới nông trường cải tạo lao động chứ không biết đưa người đi bộ đội mới khiến những người này dừng lại.
Cô cũng cảnh cáo Hồ Quế Châu để cô ta biết mình không phải người dễ đối phó, nếu dám động tay động chân với con mình vậy mình sẽ liều mạng với cô ta.
Bây giờ đã trở mặt rồi, cô không thể ở chung một cách hòa bình với Hồ Quế Châu được nữa, cũng không thể để con cho Hồ Quế Châu được.
Cho nên hoặc là khiến Hồ Quế Châu không dạy Đại Quân và Tiểu Lĩnh, hoặc là Đại Quân và Tiểu Lĩnh rời khỏi lớp của Hồ Quế Châu.