Chương 147: Nể mặt
Cô nghĩ chuyển hai bé trai đến trường học công xã đi học cũng được, trường tiểu học công xã càng lớn hơn, học sinh cũng nhiều, giáo viên trình độ cao, chất lượng dạy học hiển nhiên càng tốt hơn, cũng có lợi cho sự phát triển của con trẻ.
Chỉ là có năm dặm đường đối với hai đứa trẻ mà nói có hơi xa, cô chăm Toa Toa cũng không tiện.
Nghĩ như vậy khiến cô còn hơi áy náy, biết rõ Hồ Quế Châu không phải giáo viên tốt, cô chuyển con mình đi lại để Hồ Quế Châu đi hại những đứa trẻ khác hình như quá ích kỷ.
Dù sao cô và những học sinh lớp một đó ở chung cũng rất tốt, bọn trẻ rất quan tâm Toa Toa, còn kêu cô giúp vẽ tranh.
Lại nghĩ mình cũng không phải nhân vật gì mà chỉ là một người phụ nữ nông thôn vừa mới biết chữ, còn có thể quản trường học dùng giáo viên gì sao?
Giáo viên không hợp cách là trách nhiệm của trường học mà không phải trách nhiệm của cô.
Đương nhiên cô vẫn sẽ quan tâm con mình trước.
Hồ Quế Châu không được, đợi hai năm nữa vận động kết thúc, giáo dục lại nhận được sự coi trọng hiển nhiên có người sẽ thu phục cô ta.
Đợi ngày mai cô viết thư cho Tiết Minh Dực nói lại chuyện này vậy.
Lâm Tô Diệp nghĩ đến chuyện này, hai vợ chồng Dương Hà Hoa và Hồ Quế Châu ở Đại Dương Loan cũng đang đau đầu vì chuyện này.
Hồ Quế Châu về nhà cũng không dám giấu diếm mà nói lại chuyện ở Tiết Gia Đồn cho chị chồng cả nghe, để chị chồng cả bù đắp cho mình: “Cô ta báo cáo em, em cũng đi tới cục cảnh sát báo cáo cô ta. Cô ta nói em hối lộ vậy em nói cô ta nhận hối lộ.”
Dương Hà Hoa: “Em tố cáo cô ta, vậy em có bằng chứng không?”
Hồ Quế Châu khóc đến mức con mắt đỏ ngầu: “Cần gì bằng chứng, thời buổi này cần gì bằng chứng, có ai không phải một cái mồm to đi khắp thiên hạ? Lúc đầu…”
“Đừng kích động.” Chồng của Dương Hà Hoa nghiêm mặt, cô dùng chiêu này để xử đồng nghiệp, thanh niên trí thức hoặc người khác thì được, nhưng cô dùng chiêu này với một người vợ quân nhân có quan hệ rất cứng ở nông thôn sao? Người ta không phải quả phụ cũng không phải bé gái mồ côi, nhà họ Tiết người đông thế lớn, chồng còn là đoàn trưởng ở bộ đội. Hai thôn Tiết Dương qua lại thân thiết suốt nhiều thế hệ, cũng có rất nhiều cuộc liên hôn, cô báo cáo cô ta vậy đại đội trưởng và bí thư của Đại Dương Loan sẽ vả cô trước.
Hồ Quế Châu nói người ở Tiết Gia Đồn khoa trương thế nào, bọn họ đánh cô ta, suýt thì cô ta sinh non.
Chồng Dương Hà Hoa: “Bây giờ không còn là chuyện em muốn báo cáo người ta mà là phải giải quyết chuyện này thế nào, đừng làm tổn hại hòa khí của hai nhà Tiết Dương.”
Bình chọn giáo viên ưu tú chắc chắn hỏng bét rồi nhưng hòa khí của hai nhà Tiết Dương không thể phá hỏng.
Nông thôn tập trung sống theo họ, quan hệ thân thích rất bền chắc, có đôi khi không phải ai đánh ai đơn giản như vậy mà rất dễ dàng thăng cấp thành mâu thuẫn giữa hai họ tộc nhân.
Nếu thật sự đắc tội với Tiết Minh Dực, trở về anh can thiệp vào vậy cô cho rằng đội trưởng đội sản xuất Tiết Gia Đồn không thể làm đại đội trưởng của Đại Dương Loan sao?
Lúc này cửa bị gõ vang, người tới là đại đội trưởng và bí thư của Đại Dương Loan. Hai người đều ở khoảng năm mươi tuổi, mặt trầm như nước, rất không vui vẻ.
Bọn họ thật sự không ngờ Hồ Quế Châu lại khoa trương như vậy, vừa mới làm mất mặt ở trường học lại còn chạy tới Tiết Gia Đồn tìm Lâm Tô Diệp gây sự, còn chọc cho Lâm Tô Diệp gọi điện báo cảnh sát.
Nếu không phải nể mặt người bản địa thì bí thư thật sự muốn kêu Hồ Quế Châu cút ngay.
Đại đội trưởng có quan hệ hơi xa với bọn họ: “Chuyện này vẫn phải giải quyết trong êm đẹp một chút, không thể để Tiết Gia Đồn có ý kiến cho rằng Đại Dương Loan chúng ta không nói lý.”
Sai là sai ở chỗ Hồ Quế Châu chạy tới nhà Lâm Tô Diệp làm loạn, lại còn nhét tiền, quả thật rất mất mặt.
Cho dù cô muốn nhờ vả quan hệ cũng phải tìm người quen đi thăm dò trước, người ta chuyển lời thì cô mới tiện đi qua đưa tiền chứ.
Bí thư gật đầu: “Là có lý này.”
Sáng ngày hôm sau Lâm Tô Diệp dậy nấu cơm, cô dự định sau bữa cơm sẽ chạy tới công xã một chuyến. Đang lúc bận rộn thì hai vợ chồng đội trưởng đội sản xuất Tiết Gia Đồn dẫn Dương Hà Hoa vào trong, trong tay còn cầm quà.
Vừa vào cửa Dương Hà Hoa đã cười bảo: “Em gái, tranh em vẽ rất đẹp, lãnh đạo huyện và lãnh đạo công xã đều khen. Bọn họ nói Đại Dương Loan có một người phụ nữ ưu tú như vậy sao không đề bạt làm người phục vụ nhân dân? Đây thật sự là sơ suất của chủ nhiệm Hội phụ nữ như chị, mãi vẫn chưa có có cơ hội nói chuyện thêm với em.”