Chương 148: Duỗi tay không đánh người cười
Duỗi tay không đánh người cười.
Cho dù nói thế nào thì Dương Hà Hoa cũng làm việc ở Hội phụ nữ đại đội rất đến nơi đến chốn, năng lực cũng có, cho nên đại đội và công xã cũng coi trọng cô ta, dự định bồi dưỡng cô ta tiến vào công xã.
Đội trưởng Tiết chính là cha của Tiết Minh Lưu, ông ta đã biết chuyện xảy ra, cũng cảm thấy oan gia nên giải mà không nên kết, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, làm ầm lên tổn hại hòa khí là không tốt.
Bà Tiết cũng vội ra ngoài chào hỏi, rót nước mời bọn họ, sau đó ngồi ở một bên lén nói chuyện với mẹ của Tiết Minh Lưu.
Dương Hà Hoa rất dẻo miệng, tiếng cười phóng khoáng, có thể khiến người ngay lập tức cảm giác được sự nhiệt tình và chân thành của cô ta, nếu như không hiểu được con người của cô ta sẽ cảm thấy người này vô cùng chân thành, bình dị và dễ gần.
Cô ta cười bảo: “Chị công tác ở Hội phụ cũng mười mấy năm, cái khác không nói nhưng kinh nghiệm vẫn có, chị muốn phát triển một đại diện phụ nữ ở Tiết Gia Đồn chúng ta đào tạo hai năm, sau này sẽ thay ca chị. Chị thấy Tô Diệp rất giỏi, bây giờ còn chủ động học kiến thức văn hóa, có thể viết có thể vẽ.”
Lâm Tô Diệp: “Chủ nhiệm Dương, tôi mới biết được vài chữ thôi, cũng không dám mạnh miệng, người già và trẻ nhỏ trong nhà đông đúc, chồng lại không có ở nhà nên thật sự không làm được.”
Cho dù Dương Hà Hoa thật lòng hay giả ý cô đều kiên quyết từ chối.
Hôm qua cô báo cảnh sát về Hồ Quế Châu, hôm nay theo Dương Hà Hoa làm đại diện phụ nữ, đây không phải là tự biến mình thành đề tài bàn luận hay sao?
Ngược lại Dương Hà Hoa cũng không ép buộc cô phải đồng ý, nói chuyện vài câu lại nói tới Hồ Quế Châu: “Mang thai rồi, tướng thai không tốt, về nhà nôn rất dữ, xem chừng là phải ở nhà dưỡng một khoảng thời gian, sinh xong con thế nào cũng phải mất một năm, kêu Triệu Tú Phân dạy thay cô ta đi.”
Cô ta chủ động nói lời này chính là muốn giải quyết êm đẹp để Lâm Tô Diệp đừng tính toán ữa.
Tối qua nghe ý của bí thư và đại đội trưởng nếu Hồ Quế Châu đã đuối lý thì lùi một bước đi, để nhà họ Tiết nhìn thấy nhà họ Dương xử lý việc này công bằng. Muốn khai trừ Hồ Quế Châu là chuyện không có khả năng, đây chính là giáo viên có biên chế, vất vả lắm mới vào được, nên dứt khoát cho Hồ Quế Châu ở nhà nghỉ thai sản.
Hồ Quế Châu biến tướng rời khỏi trường cũng khiến Lâm Tô Diệp yên tâm.
Bí thư thậm chí còn đề nghị phát triển một đại diện phụ nữ ở Tiết Gia Đồn, sau này cũng có thể làm chủ nhiệm Hội phụ nữ nhận tiền lương, để Lâm Tô Diệp làm cũng hợp lý.
Bọn họ làm ra sự nhượng bộ này, nhà họ Tiết cũng sẽ không tính toán nữa, sự việc từ lớn hóa nhỏ, đừng tiếp tục khúc mắc và làm tổn hại hòa khí.
Hồ Quế Châu không tính là cái thá gì, quan trọng là hòa khí giữa hai nhà Tiết Dương.
Dương Hà Hoa và Lâm Tô Diệp không có xung đột lợi ích cũng chưa từng trở mặt nên hiển nhiên đều rất ôn hòa.
Đối phương làm ra nhượng bộ, Lâm Tô Diệp cũng không thể gây sự ép người, sự việc đã bàn bạc ổn thỏa như vậy.
Bản thân Lâm Tô Diệp không chịu nhận quà của bọn họ mà kêu Dương Hà Hoa cầm về.
Đợi sau khi bọn họ đi xong, bà Tiết nhìn Lâm Tô Diệp và nói với vẻ kinh ngạc: “Chưa từng nghĩ cô còn có bộ dáng nữ cán bộ đó?”
Lâm Tô Diệp cười: “Sao vậy ạ, mẹ ghen tỵ sao?”
Bà Tiết: “Ôi chao, tôi thật sự đã coi thường cô rồi.” Bà ta hỏi Tiểu Lĩnh: “Cháu nhìn bà nội có giống cán bộ phụ nữ không?”
Tiểu Lĩnh: “Bà nội, giống hay không cái gì, bà chính là cán bộ phụ nữ!”
Bà Tiết vui như mở cờ.
Tiểu Lĩnh nói tiếp: “Quản gia già nghỉ hưu, há há.”
Nói cười vài câu, bà Tiết lại bảo Lâm Tô Diệp: “Nếu như cô muốn làm cán bộ phụ nữ cũng không cần nhận ân tình của Dương Hà Hoa, cán bộ phụ nữ của Tiết Gia Đồn chúng ta liên quan quái gì đến họ Dương cô ta. Tôi nói với bà cả của cô, mấy bà già chúng tôi khuyến khích bầu cô lên.”
Lâm Tô Diệp vội vàng từ chối: “Mẹ, mẹ dừng hộ con, con mới biết có mấy chữ thôi, làm cán bộ con sợ bị người vạch trần khuyết điểm lắm.” Cô nhìn bà Tiết: “Nhưng… mẹ vẫn còn trẻ, cháu trai lớn không cần chăm, mẹ cũng đang học văn hóa, con thấy mẹ thích hợp làm cán bộ phụ nữ đó.”
Bà Tiết vội ôm bản mặt già: “Ngượng chết bà mẹ chồng này thôi, có thấy xấu hổ không hả?”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, cõng Toa Toa lên gọi hai bé trai xuất phát.
Đại Quân lặng lẽ mang từ điển của Lâm Tô Diệp.
Trước đây Lâm Tô Diệp kêu hai bé trai cầm từ điển đi học nhưng hai bé trai ngại quá nặng nên không ai chịu mang, bây giờ Lâm Tô Diệp ở trường học cần dùng, mỗi ngày Đại Quân đều cầm thay cô.