Chương 149: Tiết Minh Dực 1
Nghĩ đến có mẹ chống lưng cho mình, Tiểu Lĩnh cũng kích động, tối qua vui vẻ rất lâu đến bây giờ cũng không có sức, một đường đi cậu bé dặn dò Lâm Tô Diệp: “Mẹ, hôm nay mẹ đừng quên viết thư cho cha con đó, nhất định phải viết rõ ràng chuyện mẹ đã đánh nhau với cô Hồ và báo cảnh sát, xem cha con nói thế nào.”
Dù sao cậu bé cũng đã nghĩ xong phải viết nội dung gì cho cha rồi.
Đừng thấy mẹ bình thường rất dữ với cậu bé nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất biết chống lưng cho cậu bé.
Cô Hồ người ta tới nói xấu cậu bé một câu mà mẹ đã đánh người ta, còn báo cảnh sát nữa, khà khà, sao trong lòng cậu bé lại thoải mái thế chứ?
Lại nói, đợt này mẹ cũng đánh nhau với không ít người ta, trước là Dương Thúy Hoa, sau đó là Lâm Uyển Lệ, bây giờ lại là Hồ Quế Châu.
Ha ha, sao mẹ lại tài thế nhỉ?
Khà khà, nói cậu bé bướng bỉnh, đánh nhau giống ai? Nhìn xem, giống ai đây?
Cũng phải kêu cha phân xử mới được!
Sau bữa cơm bốn mẹ con đi tới trường học, biết Hồ Quế Châu không tới trường, dọc theo đường đi Tiểu Lĩnh vui vẻ chào hỏi mấy người đứng cạnh.
Trường học giống như hôm qua cũng không vì Hồ Quế Châu về nhà dưỡng thai mà có sự thay đổi gì, báo bảng đen trên tường ngoài phòng làm việc vẫn vô cùng chói mắt trong ánh mặt trời lấp lánh.
Nhưng Lâm Tô Diệp vẫn nhanh mắt phát hiện ra có gì không đúng, trên mặt đám người thầy Trương và Triệu Tú Phân rõ ràng đều mang theo nụ cười thoải mái. Trước đây bọn họ không dám cười như vậy vì Hồ Quế Châu sẽ quái gở hỏi có chuyện vui gì mau lấy ra để mọi người cùng cười một chút, nếu bạn kể cô ta sẽ chỉ nói chuyện này có gì hay mà cười? Nếu bạn không kể cô ta sẽ hừ lạnh nói bạn có rắp tâm khác.
Đám người Lâm Tô Diệp vừa vào phòng học đã có một đám trẻ ùa tới vây quanh Đại Quân và Tiểu Lĩnh, ríu rít cảm ơn bọn trẻ, còn nhét cho bọn trẻ khoai lang, đậu tương rang, người nào cũng vui như đón tết.
“Cô Hồ bị khai trừ rồi!”
“Cô ta không tới nữa thật tốt quá!”
“Tớ không muốn nhìn thấy cô ta chút nào!”
Đang nói thì Triệu Tú Phân ôm giáo trình học chạy bước nhỏ vào: “Các học sinh, cô sẽ tạm thời dạy thay tiết ngữ văn của các em.”
“Tốt quá rồi!” Đám trẻ trực tiếp vỗ tay vui vẻ, bọn trẻ cũng quá thích cô Triệu, vừa giảng bài thú vị vừa còn không đánh học sinh.
Triệu Tú Phân tốt xấu gì cũng đã học xong cấp hai trong thành phố, trình độ đó hiển nhiên không phải thứ mà Hồ Quế Châu có thể so được, cô ta giảng tiết ngữ văn cho đám trẻ với giọng điệu phong phú, mọi người nghe rất hăng hái, một tiết học xong tiếng cười vang không ngừng.
Lâm Tô Diệp cũng nhận được lợi ích không nhỏ, vội vàng ghi vào vào vở, hấp thụ kiến thức, hai tiết học nghe giảng vô cùng nghiêm túc.
Toa Toa ở bên cạnh cô dùng bàn tay nhỏ đỡ cằm cũng không ngủ mà nghe rất hăng say.
Trong lúc kêu đám trẻ đọc sách và làm bài tập, Triệu Tú Phân đi xuống nói với Lâm Tô Diệp, chỉ điểm cô bài học một cách vô cùng có lòng.
Cô ta là giáo viên nữ, bản thân nhiệt tình cẩn thận, giỏi giao tiếp, giảng bài cho Lâm Tô Diệp khiến cô cảm thấy vừa dễ hiểu vừa dễ nhớ, còn dễ hiểu hơn Tiết Minh Dực nhiều.
Tiết Minh Dực thật sự không biết giảng bài!
Trong giờ nghỉ giải lao, đám trẻ xếp hàng đi học thể dục với giáo viên thể dục.
Tiểu Lĩnh là đại diện môn thể dục nên phụ trách xếp hàng, giọng nói của cậu bé vang vọng, cơ thể nhỏ thẳng tắp, mỗi một hành dộng đều giống như quân giải phóng nhỏ.
Toa Toa đứng ở một bên tò mò nhìn, không tự chủ được mà vung cánh tay nhỏ và chân nhỏ theo, trong miệng còn lẩm bẩm.
Lâm Tô Diệp thấy vui, cũng dẫn Toa Toa ở một bên học thể dục.
Triệu Tú Phân còn tạm thời làm chủ nhiệm lớp thay Hồ Quế Châu phải qua tập thể dục chung với đám trẻ, bận đến không ngóc nổi đầu dậy.
Trên đường về phòng học, Lâm Tô Diệp hỏi Triệu Tú Phân: “Hồ Quế Châu không tìm cô gây sự chứ?”
Cô ta nói đỡ cho hai bé trai, Lâm Tô Diệp sợ Hồ Quế Châu báo thù.
Triệu Tú Phân cười bảo: “Tôi là trí thức tốt tiến bộ, cũng không làm loạn hay có vấn đề về tác phong, cô ta còn muốn báo thù kiểu gì?”
Trước đây Triệu Tú Phân dẫn dàn nhạc của trường học tập luyện, công lao hát và múa đều bị Hồ Quế Châu giành mất, còn có thể báo thù thế nào nữa?
Triệu Tú Phân cũng nhìn ra được loại người như Hồ Quế Châu chỉ ỷ thế bắt nạt người ta, nếu gặp phải người cứng rắn hoặc là lợi hại hơn cô ta thì cô ta cũng sẽ cúp đuôi ngoan ngoãn ngay.
Còn không phải đã về nhà dưỡng thai hay sao, đúng là thật là báo ứng chính xác.
Hai tiết cuối cùng là toán, là tiết của thầy Trương.