Chương 150: Tiết Minh Dực 2
Nội dung tự học của Lâm Tô Diệp chủ yếu là nhận biết chữ, viết chữ, đọc, viết văn, về phần toán học sẽ tăng giảm thích hợp là được, dù sao ngày thường cũng không cần kiến thức toán học phức tạp.
Trước khi lên lớp Tiểu Lĩnh lại nhắc nhở cô viết thư, Lâm Tô Diệp có hơi kháng cự, Tiểu Lĩnh nói cô không làm tấm gương tốt, ép ba bọn họ viết, cô không viết còn được sao?
Lâm Tô Diệp chỉ đành đồng ý, tránh cho nhóc lắm mồm này nói mãi không xong.
Đương nhiên cô sẽ không viết theo yêu cầu của Tiểu Lĩnh, càng không dựa theo sự thật để viết mà chỉ nói đơn giản đại khái chuyện đã qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói không có vấn đề gì, kêu anh không cần lo lắng.
Chỉ mấy câu nhưng có một phần chữ cô không biết viết, cẩn phải tra từ điển rồi lại đổi từ địa phương thành ngôn ngữ viết, trông có vẻ hình thức hơn rất nhiều.
Viết xong vừa nhìn vào cũng chỉ có vài ba câu nhạt nhẽo.
Lâm Tô Diệp thấy thứ mình viết mà vào trong suy tư, không khỏi có hơi nghi ngờ lẽ nào Tiểu Lĩnh thật sự di truyền từ cô?
Cô thấy Đại Quân viết tám trăm chữ dễ vậy mà, cô kêu Tiểu Lĩnh viết bản kiểm điểm cũng cảm thấy rất dàng nhưng sao đến phiên mình viết thì… khụ khụ, không sao, không biết biết thì vẽ cho đủ vậy.
Mà Tiểu Lĩnh cũng đang ở đó múa bút thành văn viết thư cho cha.
Một tiết cuối cùng cậu bé cầm cho Đại Quân xem kêu Đại Quân giúp mình kiểm tra lỗi chính tả một chút, tránh cho bị cha nhìn ra thì mất mặt lắm.
Cậu bé phát hiện ra Đại Quân có một bản lĩnh mà người khác không có, một trang giấy đưa cho Đại Quân liếc mắt nhìn, mấy chữ sai đều có thể lập tức khoanh ra ngay được, quả thật rất thần kỳ.
Mà bản thân cậu bé dò từng câu từng chữ, cho dù lỗi sai quá mức nhiều nhưng cậu bé cũng không nhìn ra được.
Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Đại Quân, cho em xem thư anh viết đi.”
Đại Quân: “Em viết là được.”
Tiểu Lĩnh: “Anh không viết?”
Đại Quân: “Anh viết cái khác.”
Trong lòng Tiểu Lĩnh tò mò đến ngứa ngáy, muốn biết Đại Quân viết nội dung gì.
Đại Quân cúi mắt kiểm tra Tiểu Lĩnh, nhìn thấy vài câu trong đó không khỏi trừng mắt nhìn, tiểu tử này thật sự rất biết tán dóc đấy.
Cậu bé chỉ ra vài lỗi chính tả.
Tiểu Lĩnh nhỏ giọng cầu cậu bé: “Anh tẩy giúp em đi mà.”
Lần này cậu bé viết cô cùng nghiêm túc sạch sẽ, chỉ sợ mình tẩy sẽ đen đi.
Đại Quân lắc đầu, sở dĩ bài tập của cậu bé không đen là vì không viết sai, sai rồi phải tẩy đen sì sì, dù sao cục tẩy cũng không tốt, ai tẩy thì người nấy đen.
“Em nên học cách viết nháp trước rồi chép lại sau.”
Như vậy sẽ không sai, cũng sẽ không đen.
Tiểu Lĩnh gãi đầu, phiền phức thế nhỉ.
Ôi, khi nào bà nội mới học viết chữ đây, sau này có thể giúp cậu bé hoàn thành bài tập về nhà.
Buổi trưa tan học, Tiểu Lĩnh hỏi Lâm Tô Diệp muốn xem thư của cô, Lâm Tô Diệp không cho, nói vẫn chưa viết xong.
Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ như thế là không được, viết thôi sao lại… giống con trước đây, tốn sức như vậy chứ? Mẹ cũng phải viết cho tốt vào đó.”
Đứa trẻ này cho chút lợi ích là đã vui không chịu được, sao có hơi muốn đạp lên mặt người ta thế nhỉ, tìm được cảm giác ưu việt từ trên người các bà cũng thôi đi, sao còn tới chỗ mẹ ruột thể hiện nữa?
Cô cố tình nghiêm mặt, lấy khí thế của người làm mẹ ra: “Con đã đọc bao nhiêu sách rồi còn mẹ mới học có mấy ngày thôi? Đừng có so với mẹ!”
Tuy rằng Lâm Tô Diệp có hơi nghiêm túc nhưng Tiểu Lĩnh cũng không để ý, vì cậu bé biết mẹ yêu mình, hơn nữa còn rất thương yêu, là loại yêu có thể đánh giáo viên xưa nay mà mình tôn trọng vì cậu bé đó.
Cậu bé sẽ không để ý việc mẹ hung dữ với mình, Tôn Gia Bảo nói đánh là yêu mắng là thương.
Hai bé trai vẫn bắc kiệu nâng Toa Toa như cũ, Lâm Tô Diệp đi cùng bọn trẻ.
Đại Quân không nói gì cả còn Tiểu Lĩnh lại rất lắm mồm, dọc theo đường đi có nói có cười, hoặc là lớn tiếng đọc thuộc bài khóa, đọc thuộc thơ, bất chợt tới một câu “công nhân dầu mỏ hây một tiếng, trái đất cũng phải rung theo.”
Toa Toa bị cậu bé dọa giật mình, bàn tay nhỏ theo bản năng túm tai cậu bé.
Tiểu Lĩnh: “Anh cũng không phải TRư Bát Giới, tai không ngon đâu.”
Toa Toa lắc đầu, tự mình day lỗ tai, sắp làm em điếc luôn rồi này.
Đợi bọn họ về nhà, bà Tiết đã nấu cơm xong đang ngồi trước lò bếp đeo kính viễn thị đọc sách ngữ văn học kỳ một lớp một của Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Sách đã nát tươm như xơ mướp, vì Đại Quân rất nhanh đã học thuộc lòng sau này đều là Tiểu Lĩnh dùng nên hiển nhiên quyển sách sẽ gần như nát bét rồi.
Cô út cũng về nhà, sau khi cho heo ăn xong lại quét sân.