Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151. Tiết Minh Dực 3

Chương 151. Tiết Minh Dực 3 Chương 151. Tiết Minh Dực 3

Chương 151: Tiết Minh Dực 3

Cô ấy bế Toa Toa lên khiêng trên vai, nói với Lâm Tô Diệp vụ gieo trồng mùa xuân đã gần xong rồi, sau này buổi trưa không cần ăn ở ruộng nữa.

Lâm Tô Diệp: “Cô út cũng vất vả đến gầy đi rồi, mấy ngày này từ từ bồi bổ.”

Thời gian cơm trưa eo hẹp nên trên cơ bản sẽ không làm quá phức tạp nhưng điều kiện gia đình bọn họ hơi tốt, món chính bao no, món mặn cũng xem như phong phú, ngoại trừ dưa muối ra còn có đậu tương, trứng gà muối và trứng vịt muối nhà làm nữa.

Lâm Tô Diệp: “Tối nay nhà mình làm bánh lá hương thung ăn, thêm chút dầu vào chiên.”

Mùa xuân cây hương thung đâm chồi, trong nhà có một cây hương thung nhiều năm có thể vặt được không ít chồi, vừa có thể dằm nát muối lại vừa có thể xào với trứng gà, rán bánh lá hương thung ăn.

Cô út rất thích ăn lá hương thung nên trong nhà thường chuẩn bị.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh không quen vị của lá hương thung, Đại Quân không nói cũng chỉ ăn miễn cưỡng đối phó, không muốn ăn thì bà cũng nội cũng sẽ làm cái khác.

Còn Tiểu Lĩnh thì khác, cậu bé không thích ăn thì không ăn, nói thẳng: “Mẹ, hương thung thối như vậy tại sao lại gọi là hương thung? Đại Quân không thích ăn, con cũng không thích ăn.”

Lâm Tô Diệp: “Đậu hũ thối, chao cũng thôi, không phải đều ngon sao?”

Bà Tiết: “Không sao, chúng ta rán hai kiểu, thích ăn gì thì ăn cái đó.”

Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh có hơi đắc ý mới chọc cậu bé: “Kén cá chọn canh mà vẫn không đói, lúc nhỏ bọn mẹ cũng không có cái ăn…”

Bà Tiết không vui: “Đừng có như mẹ kế thế, tại sao làm cha mẹ phải cố gắng, còn không phải vì để con cái được ăn ngon mặc đẹp hơn sao? Cháu trai tôi không thích ăn bánh lá hương thung vậy thì không ăn, mấy đứa ăn bánh hành trứng gà, bà nội vui lòng làm.”

Lâm Tô Diệp: “Bánh lá hương thung của chúng ta cũng phải thêm trứng gà còn phải dùng mỡ heo nữa đó.”

Bà Tiết dẩu môi: “Đi học thì đắc ý chứ gì, còn kén chọn.”

Vốn nghĩ cho bọn họ ăn bánh lá hương thung mà chỉ cho cháu trai ăn bánh trứng gà, nhưng lần này trứng gà lại lãng phí nữa rồi, ôi, xem ra vẫn phải lén mua ít trứng gà ở nhà bà chị dâu về mới được, ba con gà mái nhà mình cũng không nhét đủ miệng bọn họ.

Bà ta duỗi tay về phía Lâm Tô Diệp: “Bà chủ nhà cho hai đồng tiền đi, trong nhà không đủ muối, diêm, xà phòng cũng sắp hết rồi.”

Giá muối rất ổn định, một xu hai cân rưỡi, muối tinh dùng để nấu ăn, còn có muối thô hạt to sẽ rẻ hơn thế, mua về muối đồ ăn hoặc là nghiền nát cũng được, thường mọi người đều ăn loại này.

Diêm quẹt là hai xu một hộp, trong nhà thường dùng một tờ phiếu mua một bao mười hộp.

Xà phòng không lớn, một cái ba hào, không bền, tính cọ rửa cũng không mạnh, trong nhà thường đều dùng bột chất kiềm để tắm, nhưng phiếu mà Tiết Minh Dực cho không thể lại lãng phí tiếp.

Lâm Tô Diệp cho bà ta một đồng lại cho thêm phiếu xà phòng, phiếu diêm cũng đưa luôn cho bà ta: “Những thứ này mua xong còn thừa hơn hai hào, để cho mẹ tiêu vặt.”

Bà Tiết đảo trắng mắt, đồ bủn xỉn, trước đây bà ta cho cũng hào phóng, ít nhất cũng cho con dâu ba hào tiêu vặt, mà bây giờ chỉ có hai hào, cũng chỉ có thể mua mấy cái kẹo cho cháu trai ăn ngọt miệng. Bỏ đi, vẫn nên lén mua mấy quả trứng gà về trước đã, buổi tối còn làm bánh trứng gà.

Buổi chiều Lâm Tô Diệp phải may quần áo còn phải hoàn thiện thư của mình nên không đi học cùng.

Toa Toa ngủ trưa, Lâm Tô Diệp không giẫm máy khâu mà cân nhắc xem nên dùng màu nước mà trường học cho thế nào.

Cô dựa theo sổ hướng dẫn, trước tiên lấy một cái bát sứ đựng đầy nước để ngâm cọ vẽ, nếu không có bảng phối màu thì tìm một bảng gỗ để xử lý. Giấy mà trường học cho rất dày, cô nhìn đường vân trông giống vải bông tự nhiên, thử một chút lại là giấy, thứ cao cấp như vậy cô cũng không nỡ dùng, đành lấy quyển vở luyện chữ của mình ra vẽ ở mặt sau.

Vẽ gì giờ?

Cô ngẩng đầu, tầm nhìn xuyên qua cửa kính nhìn thấy một cây ngô đồng cao lớn bên ngoài tường nam, với những hoa màu tím nhạt nở đầy trên cây dưới bầu trời trong xanh vô cùng tươi mát và ưa nhìn.

Cô thử vẽ khái quát một chút.

Cái cọ lông này không thuận tay, dùng cách cầm bút lông cũng không được mà cầm giống bút chì cũng không xong, cuối cùng dứt khoát như cầm gậy nhóm lửa viết chữ.

Vẽ vài nét cô cảm thấy không đúng, cái cọ này không thể vẽ được giống như bút, vậy phải dùng thế nào đây?

Trực tiếp vẽ loạn như sơn tường sao?

Vẽ lung tung một lúc, cô lại nhíu mày, sao nhìn thế nào vẫn cảm thấy xấu nhỉ.

Xem ra mình thật sự không biết, lại tự làm hỏng đồ tốt rồi.

Bình Luận (0)
Comment