Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152. Tiết Minh Dực 4

Chương 152. Tiết Minh Dực 4 Chương 152. Tiết Minh Dực 4

Chương 152: Tiết Minh Dực 4

Nhưng màu nước đã nhúng vào không thể lãng phí, cô vẽ bừa lên vở một cách vô cùng quý trọng cho đến khi màu trên cọ đã hết, không thể lãng phí một chút nào hết, sau đó lại lau khô cọ.

Cô thu dọn sạch sẽ, phơi quyển sổ đó bên bệ cửa sổ, tiếp đó đi vào sân vặt mầm hương thung để buổi tối nướng bánh ăn.

Toa Toa ngủ trưa tỉnh lại lăn một cái bò dậy, vì nằm mơ thấy cha, cô bé lập tức quay đầu nhìn xung quanh để tìm bóng người cao lớn đó nhưng lại không thấy, mới bò đến bệ cửa sổ nhìn ra ngoài: “Ba, ba!”

Lâm Tô Diệp vội rửa tay vào nhà: “Bé ngoan tỉnh rồi sao, để mẹ mặc quần áo cho con nào.”

Toa Toa chu cái môi nhỏ: “Ba.”

Ba về rồi lại đi, không thấy nữa.

Cô bé lắc đầu ý bảo không muốn mặc áo.

Lâm Tô Diệp cho rằng cô bé buồn mới hát dỗ cô bé.

Nhưng Toa Toa lại tự mình lấy quần bông ra phẩy một cái,cố gắng nhét hai khúc thịt nhỏ vào trong.

Cha không ở nhà, Toa Toa phải trưởng thành tự mình mặc quần áo, không thể làm mẹ mệt.

Lâm Tô Diệp nhìn mà rất ngạc nhiên, vui mừng bảo: “Toa Toa tự mình mặc quần áo sao? Thật giỏi.”

Toa Toa cười với cô, bò dậy một cách tự tin nhưng loạng choạng lại ngã xuống đống chăn, hóa ra là hai chân nhét vào cùng một ống quần.

Lâm Tô Diệp bị chọc cười, nhanh chóng kéo quần bông nhỏ của cô bé xuống: “Còn muốn tự mình mặc không?”

Toa Toa: “Ưng ưng.”

Cuối cùng cô bé cũng tự mặc quần bông lên để Lâm Tô Diệp giúp đeo thắt lưng.

Lâm Tô Diệp thơm cô bé: “Thật đúng là áo bông nhỏ của mẹ, cha cũng khen con là bé ngoan.”

Cô phát hiện ra cha chăm con thật sự khác hẳn, tuy rằng Tiết Minh Dực rất chiều con gái, con gái ưng ưng một tiếng cho dù là gì anh cũng đưa đến bên miệng, nhưng Toa Toa rõ ràng đã hào phóng hơn trước đây, lá gan lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể tự mình mặc đồ.

Trước đây con gái rất điềm đạm, lại hay xấu hổ ngại ngùng, lá gan còn nhỏ, chỉ cần có chút tiếng động là sợ hãi trốn sau người cô.

Nhưng bây giờ ra ngoài theo Tiết Minh Dực hai lần lá gan đã lập tức trở nên to hơn rất nhiều, người cũng sáng sủa dễ chịu hơn.

Lâm Tô Diệp vô cùng vui vẻ yên lòng, sau này chỉ cần Tiết Minh Dực về nhà cứ kêu anh chăm con đi.

Toa Toa không những tự mình quần bông mà còn thử tự mình mặc áo bông, đáng tiếc mặc ngược, cuối cùng cũng không thành công.

Lâm Tô Diệp sợ cánh tay nhỏ mềm mại của cô bé trẹo nên giúp cô bé mặc lên trước, đợi có thời gian sẽ từ từ luyện tập sau.

Cô nhìn Toa Toa chơi trên giường đất, còn mình đi rửa lá hương thung trước.

Mặc xong quần áo, Toa Toa đi bới giấy chứng nhận kết hôn của cha mẹ ra, phân biệt đúng là cha mẹ lại thơm một cái sau đó cất về.

Cô bé vừa quay người đã nhìn thấy tranh trên bệ cửa sổ, tranh đã phơi khô rồi, màu tím, màu trắng màu xanh lục, xanh da trời… lập tức thu hút tầm nhìn của cô bé, cô bé cầm tranh ra, vui vẻ nhìn trái nhìn phải còn dùng ngón tay nhỏ vẽ giả vờ, sau đó đặt quyển vở dựa lên cửa kính, tự mình xuống đất chạy vào sân nhón chân nhìn.

Trên cửa kính có một cái cây kìa!

Lâm Tô Diệp đặt lá hương thung trong chậu lớn, múc nước sạch rửa một chút.

Toa Toa đi qua kéo Lâm Tô Diệp đi nhìn cây trên cửa sổ.

Cách một khoảng thời gian, Lâm Tô Diệp nhìn qua lại kinh ngạc bảo: “Ôi, tranh ở đâu ra vậy, đẹp quá!” Chợt phát hiện ra là bức mà trước đó mình vẽ loạn, cô rất ngạc nhiên, sao bức tranh này nhìn xa lại đẹp như thế, cô đi gần một chút lại cảm thấy vẽ lung tung toàn là gì đâu?

Toa Toa rất vui vẻ, chu cái miệng nhỏ ô ô: “Con muốn vẽ, con muốn ba.”

Vẽ mẹ, ba còn có cả Toa Toa lên nữa.

Lâm Tô Diệp lấy bút chì cho cô bé, màu nước quá đắt, cô không nỡ cho trẻ con nghịch.

Toa Toa cũng không ghét bỏ mà vẽ lên tranh của Lâm Tô Diệp một mái đầu to như trái dưa lệch và cái xỏ giày, lại vẽ hai mắt bò to, một cái mũi to và một cái miệng nhỏ lên. Đây chính là cha.

Cha quá to nên không có chỗ vẽ mẹ và Toa Toa, cô bé chạy đi lấy son mà Tiểu Lĩnh giấu rồi ấn lên.

Son phải trộn chung với dầu trơn mới bám chắc được, nếu trực tiếp ấn như vậy rất nhanh sẽ phai đi, nhưng cô bé không hiểu mà chỉ lo ấn dấu vân tay lên, một người là mẹ, một người là Toa Toa, trên dấu tay còn cầm bút chì chấm hai con mắt.

Khà khà, thật đẹp!

Cô bé cầm cho Lâm Tô Diệp nhìn, kêu Lâm Tô Diệp gửi cho cha.

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Cha chắc chắn sẽ khen Toa Toa vẽ rất đẹp!”

Toa Toa vui vẻ cười lộ ra cái răng sữa.

Bình Luận (0)
Comment