Chương 153: Tiết Minh Dực 5
Nói đến gửi thư, Lâm Tô Diệp nghĩ đến thư nặc danh mà mình gửi cho Lâm Uyển Tinh cũng không biết cô ta đã nhận được chưa, có suy nghĩ kích động muốn trả tiền hay không?
Ở doanh trại quân khu nào đó.
Tiết Minh Dực và đám người Tần Kiến Dân vừa mới tham gia tang lễ của Hồ Thành Hâm, tổ chức làm lễ truy điệu cho anh ta cũng xem như khẳng định và khen ngợi một đời này của anh ta.
Tiết Minh Dực còn muốn về bộ chỉ huy đoàn của mình nên định đi tạm biệt người nhà.
Anh sải bước đi tới trước mặt Lâm Uyển Tinh, cởi mũ cúi chào: “Xin hãy nén bi thương.”
Trên đầu Lâm Uyển Tinh đội mũ tang, bên cạnh là hai đứa con, hốc mắt của cô ta sưng đỏ, sắc mặt ảm đạm, cô ta ra hiệu cho hai đứa con đứng chung với mình chào đáp lễ Tiết Minh Dực.
Tần Kiến Dân cũng đi qua, anh muốn về cùng Tiết Minh Dực.
Lâm Uyển Lệ: “Minh Dực, Thành Hâm có lá thư muốn gửi cho cậu.”
Cô ta ra hiệu cho Tiết Minh Dực đợi một chút rồi quay người lấy một lá thư ra, dùng hai tay đưa cho Tiết Minh Dực.
Cô ta khóc không thành tiếng: “Các cậu là chiến hữu lâu năm cùng nhập ngũ, là anh em cùng nhau đi qua chiến trường vào sinh ra tử, trước lúc lâm chung… anh ấy muốn gặp cậu một lần nhưng không đợi được, đây là thư… anh ấy cố chống đỡ cơ thể viết cho cậu, nói đợi sau khi cậu về thì đưa cho cậu.”
Tiết Minh Dực duỗi tay nhận, tạm biệt Lâm Uyển Tinh.
Tần Kiến Dân cũng tạm biệt theo.
Tiết Minh Dực lái xe Jeep đi, Tần Kiến Dân nhảy lên ghế phụ lái.
Lên xe, anh ta thở dài: “Ôi, thật đúng là thế sự vô thường, năm đó mấy người chúng ta nhập ngũ cùng nhau, tố chất cơ thể của lão Hồ còn tốt hơn tôi nhiều.”
Tuy rằng chiến hữu qua đời rất buồn nhưng dù sao cũng đã bệnh rất lâu, về mặt tình cảm cũng sẽ không quá khó chấp nhận.
Tiết Minh Dực không nói gì, nỗi buồn đọng lại giữa mi tâm lại không nói thành lời.
Tần Kiến Dân liếc mắt nhìn phong thư đó: “Lão Tiết, lão Hồ còn gửi một lá thư cho cậu nữa sao?”
Tiết Minh Dực: “Không cho cậu sao?”
Tần Kiến Dân: “Chúng tôi cũng kịp từ biệt lần cuối nên không cần thư, tôi đoán là…” Anh ta hơi do dự một chút rồi nói với Tiết Minh Dực: “Viết thư cho cậu cũng tương tự với nói với chúng tôi, hy vọng chiến hữu cũ chúng ta giúp chăm sóc người nhà một chút, thật ra chủ yếu là hai đứa con, dù sao Lâm Uyển Tinh vẫn còn trẻ chắc chắn sẽ tái hôn đúng chứ? Mẹ ruột vừa tái hôn sẽ lại có con khác, con của chồng trước cũng khó nói…”
Tiết Minh Dực còn đang đắm chìm trong tình cảnh lúc trước tham gia làm nhiệm vụ với Hồ Thành Hâm và đám người Tần Kiến Dân, có một lần gặp nguy hiểm bọn họ suýt thì không về được.
Nếu như anh chết, vậy Lâm Tô Diệp sẽ tái hôn tái giá sao?
Nghĩ đến đây, anh nhíu mày thật chặt.
Tần Kiến Dân lập tức phát hiện ra sự thay đổi của anh, nhận ra khi mình vừa nói tái hôn tái giá gì đó là sắc mặt của anh thay đổi liền.
Anh ta biết ngày trước Lâm Uyển Tinh có xem mắt Tiết Minh Dực nhưng cuối cùng lại chọn kết hôn với Hồ Thành Hâm, anh ta còn khuyên Tiết Minh Dực rộng lượng một chút, chuyện không thành thì duyên phận không đến, tự nhiên sẽ có người tốt hơn.
Tuy rằng Tiết Minh Dực nói không sao nhưng Tần Kiến Dân cảm thấy cũng không phải mình quá nhạy cảm, dù sao quan hệ giữa anh và Hồ Thanh Hâm dường như đã xa cách hơn trước đây không ít, có xa rời cũng khách sáo hơn rất nhiều.
Có một lần sau khi uống rượu nói lời thật lòng, Tần Kiến Dân nghe ý tứ của Hồ Thanh Hâm là lo Tiết Minh Dực để ý chuyện lúc đầu anh ta lấy Lâm Uyển Tinh, cảm thấy bị cướp mất người yêu, sợ ảnh hưởng đến tình anh em.
Anh ta còn khuyên Hồ Thành Hâm không cần lo lắng, Tiết Minh Dực không phải người như vậy.
Lúc này nhìn vào, lão Tiết chắc chắn… không có ý đó với Lâm Uyển Tinh đâu! Lão Hồ chỉ lo lắng vớ vẩn mà thôi.
Anh ta thử hỏi: “Lão Tiết, tình cảm của cậu và chị dâu rất tốt nhỉ.”
Tiết Minh Dực: Còn cần cậu nói? Đương nhiên tốt.
Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu mua máy khâu cho chị dâu, chị dâu có hài lòng không? Trước đây không phải cậu nói chị dâu không có đồng hồ sao? Tôi có thể lấy được phiếu, cậu mua một cái cho chị dâu đi.”
Tiết Minh Dực nâng mắt nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, cậu làm gì cứ nhắc đến vợ tôi mãi thế? Cậu có ý gì? Cứ mở mồm là chị dâu…
Anh lập tức cảm thấy bất mãn.
Anh nói với Tần Kiến Dân: “Nghiêm túc tính ra thì cậu cũng lớn hơn tôi vài ngày.”
Tần Kiến Dân không theo kịp suy nghĩ của anh: “Hở? Sao thế? Cậu ngại tôi gọi cậu là lão Tiết thấy quá già sao? Được rồi, lão đệ nhé?”
Tiết Minh Dực: “… Không phải tôi, cậu nên gọi vợ tôi là em dâu, chứ không phải chị dâu.”