Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154. Tiết Minh Dực 6

Chương 154. Tiết Minh Dực 6 Chương 154. Tiết Minh Dực 6

Chương 154: Tiết Minh Dực 6

Chị dâu gì đó cứ hơi mập mờ thế nào.

Ở nông thôn một gia đình thường ở chung, chú út và chị dâu tùy ý nói cười, quan hệ rất nhẹ nhàng, cha mẹ chồng cũng sẽ không quản cho lắm nhưng giữa anh chồng và các em dâu lại rất tị hiềm, câu nệ, lại còn xa cách.

Tần Kiến Dân không biết suy nghĩ này của Tiết Minh Dực, mới chà sát tay cười bảo: “Đúng, gọi là em dâu hay, nghe thân hơn, sau này em dâu tới đây tôi cũng phải tặng cho cô ấy một phần quà gặp mặt hậu hĩnh mới được, nghe nói em dâu nấu ăn ngon vậy tôi cũng có lộc ăn rồi.”

Tiết Minh Dực: “…”

Đường núi xóc nảy vô cùng lợi hại, Tần Kiến Dân bám vào tay vịn: “Lão Tiết, tôi nghe ý của quân đội thì lực lượng đặc biệt sẽ phải biên chế cố định, hay là hai chúng ta đi tranh thủ một chút đi, cậu làm đội trưởng còn tôi làm chính ủy viên?”

Tiết Minh Dực không bày tỏ thái độ gì, bộ đội vẫn luôn có tin tức có giải trừ quân bị và cải cách, cán bộ dưới cấp doanh đều không cần thiết phải hỏi nhiều, tất cả nghe theo chỉ huy là được, chỉ có cán bộ cấp đoàn lên một bước thì tiến vào bộ chỉ huy, sẽ không bị cắt giảm hoặc là chuyển ngành, nếu giữ nguyên vị trí rất có khả năng sẽ bị giải trừ quân bị toàn bộ hoặc là chuyển ngành đến đơn vị khác.

Cho nên có không ít cán bộ cấp đoàn đều đang vội nghe ngóng tin tức, tranh thủ cho tương lai.

Hiển nhiên Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân không cần lo vụ này vì không chỉ thủ trưởng bộ chỉ huy sư đoàn mà phía bên bộ tư lệnh đều đã có đăng ký của bọn họ, giải trừ quân bị cũng không rớt đến đầu bọn họ được.

Nhưng đến lúc bộ đội biên chế và phiên hiệu có khả năng sẽ có biến động.

Tiết Minh Dực: “Không phải trước đây điều cậu tới sở chỉ huy làm tham mưu hay sao?”

Ở hai năm có thể vào bộ quân đội sau đó thăng lên làm sư trưởng, giữ chức tư lệnh của bất cứ một quân khu nào.

Tần Kiến Dân: “Không phải tôi luyến tiếc lão đệ cậu hay sao? Sau này tôi đi tới bộ chỉ huy sư đoàn làm tham mưu, còn cậu chạy tới bộ quân đội, qua ba đến năm năm nữa, ặc, cậu lập tức thành thủ trưởng ngồi trên đầu tôi, tôi còn có thể ngẩng đầu lên được nữa sao?”

Tiết Minh Dực cong khóe môi, qua vài năm nữa anh tiến vào bộ chỉ huy có thể được chia nhà, gia đình tòng quân ở khu tập thể quân khu, đãi ngộ và phúc lợi đều rất tốt.

Vậy cô cũng không cần chịu khổ, chịu mệt nữa.

Từ sau khi Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân rời đi, Lâm Uyển Tinh có hơi không chống đỡ được, cơ thể của cô ta lảo đảo dựa vào ghế ngồi xuống.

Lúc này có người đi qua đưa một lá thư cho cô ta: “Uyển Tinh, ở đây cô có một phong thư nhưng mà có hơi quái, vậy mà lại không đề tên người gửi.”

Lá thư này đã tới từ hai ngày trước nhưng vì không có người gửi hơn nữa Lâm Uyển Tinh bận chuyện của Hồ Thanh Hâm vẫn luôn không có thời gian, cho nên lá thư này bị ném qua một bên không ai quản. Loại người đã thông qua kiểm tra chính trị nghiêm khắc hơn nữa còn sống ở bộ đội nhiều năm như bọn họ thường sẽ không bị người mở ra kiểm tra thư cá nhân.

Hôm nay đồng nghiệp nhìn thấy mới giúp cô ta mang qua đây.

Lâm Uyển Tinh cầm khăn tay lau mắt, nhẹ giọng cảm ơn, cô ta nhận lá thư qua liếc mắt nhìn, dấu bưu cục ở huyện Dư Ngô nhưng không có địa chỉ người gửi.

Cô ta hơi nhíu mày, cảm thấy không đúng, thể chữ trên lá thư này quá kỳ quái, lộ ra một vẻ… quái gở.

Nhà ai gửi thư lại dùng thể chữ này chứ?

Cô ta nhẹ nhàng xé mở phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy viết thư bình thường, khi nhìn thấy nội dung hiện trên tờ giấy sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi.

Chỉ thấy bên trên viết mấy hàng chữ:

Đừng giả bộ thanh cao bao nhiêu, tôi biết cô nhớ người chồng người ta, bằng không tại sao cô luôn mượn tiền của anh ấy?

Mượn rồi còn không trả!

Có phải cô chán ghét chồng mình, luôn muốn quyến rũ chồng người ta không?

Đồ không biết xấu hổ!

Lâm Uyển Tinh lập tức giận đến mức sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cả người run rẩy, gần như bóp nát tờ giấy thư mỏng dính.

Đây là ai mà lại ác độc như vậy?

Lại… gửi cho cô ta lá thư nặc danh như vậy để sỉ nhục cô ta ngay trong lễ truy điệu của chồng cô ta.

Cô ta cắn răng, đảo mắt nhìn phong thư muốn tìm dấu vết để lại nhưng chỉ có mỗi dấu bưu cục huyện Dư Ngô.

Huyện Dư Ngô

Lâm Uyển Lệ?

Lâm Uyển Tinh lập tức nghĩ đến đứa em gái ruột này.

Tầm tháng giêng thăm người thân, Lâm Uyển Lệ lấy danh nghĩa thăm bệnh qua đây ở vài ngày, còn chị em tình thân với cô ta một hồi, quan tâm chu đáo.

Lâm Uyển Tinh lập tức cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, lẽ nào là Uyển Lệ?

Cô ta không khỏi rùng mình một cái, từ từ ngồi xuống.

Lúc nhỏ mình ở lại thành phố mà Lâm Uyển Lệ phải theo về quê, cô ta luôn thấy hơi áy náy với em gái và muốn bù đắp cho em gái.

Bình Luận (0)
Comment