Chương 155: Phải suy nghĩ cho con của mình
Cô ta bớt ăn bớt mặc gom tiền lại mua kẹo, mua khăn sa, mua giày da cho Lâm Uyển Lệ, lẽ nào… đổi lại thành báo đáp như vậy sao?
Hồ Vệ Đông ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của cô ta trắng bệch, nước mắt giống như hạt châu đứt sợi rơi xuống không ngừng, cậu bé an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn, cha đi rồi, con sẽ chăm sóc mẹ và Tiểu Mai thật tốt.”
Lâm Uyển Tinh nhìn đứa con trai mới mười tuổi và đứa con gái bảy tuổi mới giang cánh tay ôm hai đứa trẻ vào lòng, khóc không thành tiếng: “Con ngoan, cũng may mẹ còn các con, bằng không…”
Hồ Tiểu Mai nhón chân lau nước mắt cho cô ta: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ khóc mắt sẽ hỏng mất.”
Lâm Uyển Tinh nức nở: “Bé ngoan, các con nhất định phải khỏe mạnh, tương lai phải làm những đứa trẻ có triển vọng.”
Hai đứa trẻ đều nói sẽ nghe lời mẹ.
Về nhà, vì thiếu mất một người nên trông rõ ràng rất lạnh lẽo, Lâm Uyển Tinh kêu hai đứa trẻ đi tới nhà ăn lấy cơm, còn cô ta không cởi giày và quần áo mà nằm luôn trên giường.
Cô ta vừa lau nước mắt vừa nghĩ đến lá thư nặc danh đó.
Ngoại trừ Lâm Uyển Lệ ra không có khả năng là người khác?
Ngay từ nhỏ Lâm Uyển Tinh đã biết rất rõ cô ta ghen tỵ với mình, vốn vì nguyên tắc chị em tình thâm gia đình hòa thuận nên Lâm Uyển Tinh vẫn luôn bao dung nhường nhịn em gái hơn, sau này cũng thi thoảng tiếp tế nữa.
Lần trước Lâm Uyển Lệ qua đây lại đúng lúc cô ta và Hồ Thanh Hâm nhỏ giọng tranh chấp có nhắc đến Tiết Minh Dực, kết quả bị Lâm Uyển Lệ nghe thấy, không ngờ đến bây giờ lại nhận được thư nặc danh sỉ nhục.
Ngoại trừ cô ta ra còn có thể là ai? Nhưng tại sao cô ta lại muốn sỉ nhục mình như vậy? Lại còn vào lúc anh rể bệnh nặng gửi cho chị gái một lá thư như thế?
Chửi cô ta nhớ thương Tiết Minh Dực, chửi cô ta còn không trả tiền cho anh, chửi cô ta ghét bỏ chồng mình…
Lâm Uyển Tinh cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, rõ ràng cô ta và Hồ Thành Hâm ân ái không rời, tuy rằng… cũng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng hai vợ chồng sống chung sao có khả năng không có một chút lục đục nào được chứ?
Cô ta chỉ… hơi không cam lòng một chút mà thôi.
Hồ Thành Hâm bệnh đã được ít lâu, nên đau lòng và khó chịu cũng đều đã qua, nước mắt nên rơi cũng đã chảy sạch, bây giờ cô ta cũng không cảm thấy buồn bao nhiêu, chỉ là có một loại mệt mỏi sâu sắc và hoang mang, sợ hãi về tương lai.
Một gia đình không có đàn ông cũng giống như trời sập, làm sao một người phụ nữ có thể nuôi sống hai đứa trẻ được?
Nếu như phụ nữ nông thôn không có chồng, nếu không tái giá hoặc là chọn rể vậy hoàn toàn không thể chống đỡ được, không thể nuôi sống con của mình.
Cô ta tốt hơn những người phụ nữ nông thôn đó một chút, có công việc chính thức có thể cầm tiền lương, Hồ Thành Hâm mất cũng có thể nhận được một khoản trợ cấp lớn.
Cô ta lấy một quyển vở nhỏ trên đầu giường, trên đó là các khoản mục trong nhà, tiền đã mượn và ai nợ tiền nhà mình. Trước đây Hồ Thành Hâm cũng tiêu tiền như nước, cho người thân và bạn học cũ của anh ta mượn không ít tiền, kết quả sau này anh ta sinh bệnh những người đó cũng không trả lại, còn có vài người vẫn luôn nợ không trả.
Mà tiền bọn họ nợ của Tiết Minh Dực là nhiều nhất, tổng cộng là ba trăm tám mươi đồng, Tần Kiến Dân là một trăm chín mươi tám đồng, còn có mấy chiến hữu khác, nhiều thì ba mươi đồng, ít thì mười mấy đồng.
Bây giờ tiền trợ cấp của lão Hồ đã phát, theo lý mà nói nên trả cho người ta nhưng… cô ta còn phải nuôi hai đứa con, dựa vào chút tiền lương đó của mình, làm sao có thể nuôi tốt được?
Tiết Minh Dực được tiền lương cao còn có trợ cấp, anh và Tần Kiến Dân ra ngoài làm nhiệm vụ còn có thu nhập thêm, nói một cách không khách sáo thì còn cao hơn cả thủ trưởng của bộ chỉ huy sư đoàn.
Nên tạm thời không trả anh trước, đợi sau này con lớn hơn một chút lại thêm tiền lãi trả cho anh sau, chắc chắn anh và Tần Kiến Dân cũng sẽ không tính toán đâu.
Chỉ là cô ta không thể chịu nổi việc bị người khác sỉ nhục là cô ta nhớ thương chồng người khác, không chịu được bị người ta nói là đồ không biết xấu hổ.
Cô ta có tiền không trả cũng là do bất đắc dĩ và có nỗi khổ, lúc đầu cô ta và Tiết Minh Dực cũng là do tổ chức làm mối cho xem mắt chứ không phải cô ta cố ý. Cho nên Lâm Uyển Lệ sỉ nhục cô ta như vậy khiến cô ta thấy vô cùng oan ức và khó chịu, nhận thấy mình đã phải chịu sỉ nhục cực lớn.
Nếu như… nếu như Hồ Thanh Hâm không chết, cô ta thật sự muốn lập tức đập nồi bán sắt trả tiền đi.
Nhưng… không được, cô ta phải suy nghĩ cho hai đứa con của mình.