Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156. Hiểu Lầm

Chương 156. Hiểu lầm Chương 156. Hiểu lầm

Chương 156: Hiểu lầm

Cô ta nghĩ cách xử lý chuyện trong nhà một chút, sau này tìm cơ hội về huyện Dư Ngô một chuyến đi tìm Lâm Uyển Lệ ba mặt một lời nói cho rõ ràng, mình có chỗ nào có lỗi với cô ta vậy mà cô ta lại muốn sỉ nhục mình.

Ngày hôm sau cô ta nằm nửa ngày trên giường, sau khi dậy phát hiện con trai đã dẫn em gái đi học, trên bàn cơm còn đậy thức ăn để lại cho cô ta, là bánh bao bột mì và cháo ngô. Hồ Thanh Hâm là người ở bộ hậu cần ở chung với bộ chỉ huy sư đoàn, cho nên cuộc sống của bọn họ trải qua cũng không tệ, mỗi ngày không cần tự mình nấu cơm mà chỉ cần đi đến nhà ăn gọi cơm gọi đồ ăn là được.

Cô ta ngồi trước bàn rơi lệ, một miếng cũng không nuốt trôi.

Cuộc sống sau này phải trải qua thế nào đây?

Tuy rằng cô ta có công việc ở bộ phận tuyên truyền của bộ đội có thể cầm tiền lương nhưng công việc này là phần việc quan tâm được sắp xếp cho người nhà quân nhân, chồng không còn nữa chưa chắc cô ta đã có thể ở lại nơi này mãi được.

Trước đây Hồ Thành Hâm cũng đã bàn bạc với cô ta có ý nói với tổ chức điều cô ta đến quân khu tỉnh hoặc là đơn vị liên quan, cô ta có học lực cấp hai có thể thoải mái nhậm chức.

Chỉ là đi đến nơi đó không có sự quan tâm của bộ đội và chiến hữu, cô ta lại sợ mình chăm hai đứa con bị người bắt nạt, cuộc sống không còn tốt như vậy nữa.

Chuyện gia đình liệt sĩ, mẹ góa con côi bị bắt nạt này cũng nhìn mãi đã quen rồi.

Cô ta rời khỏi văn phòng đi về phía trung tâm bộ chỉ huy sư đoàn, các đoàn trưởng bên dưới đều đang ở trong văn phòng. Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân càng có phân nửa thời gian ở trong doanh trại, một nửa thời gian lại ở bộ chỉ huy sư đoàn.

Rất nhanh cô ta đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep màu xanh lục phi tới, người lái xe chính là Tiết Minh Dực.

Anh đỗ chiếc xe Jeep của mình vào vị trí với một cái xoay đuôi lớn, đẩy cửa xe duỗi chân dài bước chân xuống, Tần Kiến Dân cũng nhảy xuống từ ghế phụ lái, trong tay còn cầm một lá thư: “Lão Tiết, sao thư của cậu vẫn còn ở đây?”

Lâm Uyển Tinh lập tức nhận ra là lá thư mà mình đã giao cho Tiết Minh Dực, xem chừng anh… vẫn chưa mở ra?

Tiết Minh Dực quay người cầm lá thư trong tay Tần Kiến Dân, tối qua anh đi tới bộ chỉ huy đoàn một chuyến gặp vài doanh trưởng và liên trưởng cùng nhau sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt, hôm nay tới bộ chỉ huy sư đoàn để báo cáo công việc.

Anh và Tần Kiến Dân có nói chuyện, cũng biết ý của Hồ Thành Hâm chính là nhờ các chiến hữu giúp mình chăm sóc gia đình đặc biệt là sau khi vợ tái hôn, kêu bọn họ giúp để mắt đến hai đứa con một chút.

Anh cảm thấy không có vấn đề cũng không đáng phải viết một lá thư để nói chứ.

Anh liên hệ với một vài lời muốn nói lại thôi của Hồ Thành Hâm trước đây, đại khái cũng đoán được ý tứ… Hồ Thành Hâm vẫn còn hơi ngại chuyện ngày trước, cảm thấy áy náy với anh.

Thật ra lúc trước xem mắt Lâm Uyển Tinh, Tiết Minh Dực hoàn toàn không muốn đi, khi đó anh vốn không muốn kết hôn, cảm thấy phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến mình huấn luyện đặc biệt và làm nhiệm vụ, chỉ để ứng phó với thủ trưởng nên anh mới gật đầu, còn muốn đi giải thích với đồng chí nữ một chút, kết quả đến lúc đó có nhiệm vụ anh kêu Hồ Thành Hâm đi nói giúp một tiếng.

Hai người bọn họ thành đôi, Tiết Minh Dực cảm thấy rất tốt, nào biết Hồ Thanh Hâm không biết tại sao luôn khúc mắc trong lòng, cảm thấy mình đã cướp mất đối tượng xem mắt của anh, có lỗi với anh.

Lúc trước khi anh mượn men rượu rất chắc chắn đã nói với Hồ Thành Hâm không sao, mình không để ý chút nào.

Sau này anh về nhà gặp Lâm Tô Diệp, vừa gặp đã yêu, vội lấy người ta về nhà.

Ai biết Hồ Thành Hâm lại xin lỗi anh, cho rằng anh quá đau lòng cho nên mới vội vàng kết hôn khiến cho anh chẳng hiểu sao cả, rất khẳng định và đảm bảo mình thích Lâm Tô Diệp nên mới kết hôn chứ không phải vì nguyên nhân gì khác.

Để tránh hiềm nghi, anh còn duy trì khoảng cách với Lâm Uyển Tinh bớt cho Hồ Thành Hâm nghĩ nhiều. Dù sao nếu người đàn ông khác và vợ mình qua lại quá gần trong lòng anh cũng sẽ không thoải mái.

Đương nhiên những lời này anh nghĩ nhiều nhưng nói ra thì ít, anh cho rằng không thể nghe người ta nói gì mà phải nhìn xem người ta làm gì, anh cảm thấy hành động của mình đã đủ để chứng minh quan điểm của mình.

Khi nhìn thấy Lâm Uyển Tinh xuất hiện trước mặt mình, Tiết Minh Dực theo bản năng lùi lại hai bước duy trì khoảng cách, hơi gật đầu chào hỏi.

Bình Luận (0)
Comment