Chương 157: Tiền
Lâm Uyển Tinh: “Minh Dực, Kiến Dân, tôi… tôi muốn bàn bạc chút chuyện với các cậu.”
Tiết Minh Dực vừa định đi thì nghe thấy cô ta chỉ điểm gọi tên hai người bọn họ đành dừng bước chân, lại rất thẳng thắn đưa ra đề nghị: “Đồng chí Lâm Uyển Tinh, cô có thể gọi tên đầy đủ của tôi hoặc gọi tôi là lão Tiết cũng được.”
Gọi Minh Dực gì đó quá tùy tiện, nếu như để Lâm Tô Diệp biết cô chắc chắn sẽ tính sổ với anh, nói anh không duy trì khoảng cách với người phụ nữ khác.
Tiết Minh Dực nói ra lời này khiến Lâm Uyển Tinh trừng to mắt, gương mặt cũng đỏ bừng vừa lúng túng vừa xấu hổ, mà Tần Kiến Dân ở bên cạnh cũng nhìn Tiết Minh Dực với vẻ ngạc nhiên. Người này… thật sự có sao nói vậy, chưa bao giờ từng giấu diếm cũng không quanh co lòng vòng.
Cho dù trong lòng nghĩ thế nhưng người thường cũng ngại nói ra mà.
Được, nếu Tiết Minh Dực đã nói như vậy anh ta cũng bày tỏ thái độ theo.
Lâm Uyển Tinh xấu hổ chỉ hận không thể tìm một cái rãnh chui vào, hốc mắt trực tiếp đỏ lên.
Tần Kiến Dân vội xin lỗi: “Chị dâu đừng tức giận, nói đùa với cô thôi.” Anh ta vỗ một cái lên người Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, đừng nói đùa.”
Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Không nói đùa.” Anh nhìn về phía Lâm Uyển Tinh, không phải cô nói có chuyện sao?
Lúc này Lâm Uyển Tinh mới lau nước mắt nói lại dự định của mình, không muốn rời khỏi bộ đội lại sợ có người cố ý muốn đuổi mình đi, muốn nhờ hai người giúp nói đỡ.
Tần Kiến Dân: “Chị dâu không cần lo lắng, cô là cán sự tuyên truyền trong bộ đội, có công việc chính thức cầm tiền lương, không có khả năng tùy tiện đuổi cô đi.”
Lâm Uyển Tinh viết lách rất không tồi đến ủy viên chính trị còn khen, năng lực công việc cũng đã được công nhận.
Thấy thái độ của bọn họ, Lâm Uyển Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.” Cô thấy hai người định đi mới vội vàng nói: “Cái đó… Minh, đoàn trưởng Tiết, đoàn trưởng Tần, tiền mà Thành Hâm và tôi nói nợ các cậu trước đây, đợi phát trợ cấp…”
Cô ta dừng lại, hơi cắn môi, nâng mắt nhìn Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực không nói gì, không ngắt lời người khác mà để đối phương nói xong, đây là thói quen lễ phép của anh.
Tần Kiến Dân thấy mắt Lâm Uyển Tinh đã đỏ hoe, bộ dáng vô cùng lúng túng bức rức, chỉ đành đáp: “Chị dâu, vẫn để sau này nói sau đi.” Anh ta kéo cánh tay của Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, chúng ta vào trong trước đi.”
Hồ Thành Hâm vừa mất Lâm Uyển Tinh đã tới nói chuyện trả tiền, bọn họ nào có tiện lấy chứ? Nếu như dám lấy còn không phải sẽ bị người vạch trần khuyết điểm sao?
Vào trong nhà, Tần Kiến Dân thở dài: “Lão Tiết, xin lỗi đã liên lụy cậu rồi, tôi đây độc thân nên không cần khoản tiền đó, cậu còn phải nuôi mấy miệng ăn trong nhà nữa.”
Tiết Minh Dực: “Không sao.”
Dù sao tiền vẫn sẽ kiếm được, khoản tiền đó cũng chỉ là tiền thêm mà không phải tiền lương và trợ cấp thường xuyên đó.
Tần Kiến Dân cười bảo: “Hay là như vậy, lần sau có tiền thưởng đều đưa cho cậu hết, tôi trả cậu tiền thay lão Hồ.”
Anh ta sợ vợ của Tiết Minh Dực là hổ cái cả ngày đòi tiền của anh, lần này trở về nói không chừng đã ầm ĩ đến mức chẳng ra thể thống gì ấy chứ.
Mấy ngày trước khi Tiết Minh Dực trở về Tần Kiến Dân cảm thấy anh trầm tĩnh hơn, liên tiếp mấy ngày không tham gia huấn luyện đặc biệt, trước đây việc này là không có khả năng.
Tiết Minh Dực không tham gia huấn luyện đặc biệt? Bạn đánh anh ấy, anh ấy còn muốn đánh bạn sấp mặt sau đó đi huấn luyện.
Cho nên Tần Kiến Dân cảm thấy Tiết Minh Dực chắc chắn đã bị vợ mắng, trong điện thoại còn lợi hại như vậy không biết về nhà gặp chính diện sẽ còn thế nào nữa?
Lão Tiết trông thì nghiêm túc dọa người nhưng thật ra rất thành thật, cũng sẽ không cãi nhau, càng không biết mắng người, chưa bao giờ đánh kẻ yếu không bằng anh.
Vừa nghĩ đến anh về nhà bị vợ mắng thậm chí có khả năng… bị đánh, ngồi xổm ở đó giặt quần áo gì đó là Tần Kiến Dân lại cảm thấy tim mình sắp nát mất, người anh em này quá khiến người thương cảm.
Anh em không nói nhiều, ở trước mặt vợ chắc chắn cũng là người chịu thiệt.
Anh em gặp khó khăn hiển nhiên anh phải giúp đỡ.
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Anh trực tiếp cho thư vào trong ngăn kéo khóa lại.
Tần Kiến Dân: “Cậu không đọc?”
Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Không cần đọc.”
Chuyện trong khả năng hiển nhiên anh sẽ giúp, nhưng gia đình Hồ Thành Hâm ở trong bộ đội có tổ chức quan tâm, thật sự cũng không cần anh làm gì cả.
Những năm này số tiền mà Hồ Thành Hâm mượn anh biết không hoàn toàn dùng để khám bệnh, về phần làm gì chỉ cần không vi phạm quy tắc quân đội thì tất nhiên anh sẽ không can thiệp vào bí mật của người khác.