Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159. Thật Sự Hại Mẹ

Chương 159. Thật sự hại mẹ Chương 159. Thật sự hại mẹ

Chương 159: Thật sự hại mẹ

Bọn họ có thời gian còn đặc biệt ra ngoài ngắm, tuy rằng bức tranh đã bị Toa Toa vẽ qua nhưng vẫn đẹp và ưa nhìn như cũ.

Trong phòng ánh sáng mờ ảo Lâm Tô Diệp sợ hại mắt nên dừng lại, vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra trong nhà yên tĩnh, quả thật không bình thường.

Thường thì hai bé trai về nhà, một mình Tiểu Lĩnh phải ồn ào bằng mười người.

Cô ra ngoài nhìn thấy bà Tiết đã nấu cơm xong, người cũng không có ở đây, nghe bên ngoài có tiếng ríu rít cô mới đi ra xem thử.

Lâm Tô Diệp vừa ra ngoài đã thấy Tiểu Lĩnh giơ bức tranh đó của cô đứng bên dưới cây ngô đồng gào thét với một đám người: “Xa một chút, nhìn lên trên, nhìn bên dưới, có phải đẹp lắm không hả?”

Toa Toa ở chỗ đó vỗ tay.

Cô út cũng về nhà, quan sát rất nghiêm túc cũng đánh giá rất nghiêm túc: “Rất đẹp đó.”

Những người khác cũng nhao nhao khen đẹp.

Tiểu Lĩnh vô cùng đắc ý: “Sau này mẹ cháu muốn làm đại họa sĩ.”

Tiểu Lĩnh nghe mà vấp chân một cái suýt chút nữa thì ngã đập đầu, đứa trẻ này thật sự… quá mức tin tưởng mình rồi, cậu bé cũng quá tự tin về người nhà mình…

Nếu để cậu bé nói ra ngoài còn không phải cô sẽ thành trò cười sao?

Chỉ cần nghĩ ngày mai những người lắm điều đó sẽ tập trung thành nhóm nói mấy lời kiểu như “ôi, các người biết chưa, Lâm Tô Diệp vẽ vời lung tung ở nhà còn chém gió muốn làm họa sĩ đó, buồn cười chết mất” là cô đã cảm thấy đổ mồ hôi lạnh rồi.

Đại Quân thấy Lâm Tô Diệp trốn trong cửa sân, có ý bảo Tiểu Lĩnh mau cầm tranh về nhà ăn cơm.

Tiểu Lĩnh vẫn chưa khoe khoang đủ: “Trời vẫn chưa tối mà, cho mọi người nhìn thêm tí đi, bức tranh này đẹp bao nhiêu. Trí thức Cố nói, nhìn đồ đẹp nhiều có thể… đổi tình gì ấy nhỉ?”

Đại Quân: “…” Không biết nói thì đừng học!

Để tránh lúng túng, Lâm Tô Diệp giả bộ không biết gì hết mà ở nhà dọn sẵn cơm, gọi mọi người ăn cơm.

Cô út: “Chị dâu, chị vẽ thêm vài bức đi, nhà mình cũng không cần mua tranh tết nữa.”

Tiểu Lĩnh dõng dạc bảo: “Mẹ, mẹ vẽ nhiều vào, sau này con sẽ thu lại đi bán cho mẹ.”

Lâm Tô Diệp đánh con trai một cái nhẹ: “Con dừng ngay cho mẹ, sau này bớt đầu cơ trục lợi cho mẹ đi, văn hóa đi chụp mũ gì đó bắt mẹ lại thì sao?”

Phải, còn có chuyện này nữa thì phải?

Trẻ con không hiểu, dù sao ở nông thôn đặc biệt là thôn xóm tập trung sống theo họ làm loại vận động này ít, trừ phi đi vào huyện mới thấy nhiều.

Ăn cơm xong, Tiểu Lĩnh hô hào đòi lấy thư ra đọc, định dán phong thư đợi ngày mai gửi.

Đại Quân lấy của mình ra nhưng lại không cho Tiểu Lĩnh đọc.

Tiểu Lĩnh: “Vậy em cũng không cho anh đọc.” Vừa nghĩ đến mình đã cho Đại Quân đọc qua cậu bé chỉ đành bảo: “Vậy chúng ta đánh lẻ, sau này em không cho anh đọc nữa.”

Cậu bé lại đòi của Lâm Tô Diệp nhưng Lâm Tô Diệp cũng không cho cậu bé đọc, lại muốn đọc của cậu bé.

Tiểu Lĩnh nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ kinh ngạc: “Mẹ, mẹ không cảm thấy mẹ vô cùng được nước làm tới sao?”

Không cho con đọc của mẹ còn muốn đọc của con? Con cũng không phải cha con đâu nhé, khà khà.

Lâm Tô Diệp kiên trì: “Mẹ chỉ quan tâm các con có viết gì không nên viết không thôi.”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ cũng nói bọn con không phạm lỗi, đây không phải bản kiểm điểm, đúng không?”

Nếu đã không phải kiểm điểm vậy không cần đọc công khai.

Lâm Tô Diệp thấy cậu bé biết nói đạo lý như vậy cũng chỉ có thể đồng ý, có hơi không nói lại được cậu bé, cái miệng nhỏ xoen xoét thật phiền.

Bà Tiết đã nói ý của mình cho hai đứa cháu, bọn trẻ thay bà ta viết cho nên khỏi cần tự mình động bút.

Tiểu Lĩnh kêu mọi người chồng giấy viết thư của mình lên, viết tên của mình vào đừng làm lẫn, cậu bé còn đặc biệt ghi chú: Cha, cha phải hồi âm riêng đó!

Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh muốn xếp cả bức tranh đó vào đựng chung mới vội vàng ngăn lại: “Nặng quá rồi, không đủ tem đâu.”

Bức tranh đó vẽ không đẹp, đựng vào đó để cô mất mặt đến tận bộ đội sao? Đứa trẻ này thật sự hại mẹ không cần cân nhắc.

Cô thấy Tiểu Lĩnh vẫn còn muốn đựng vào mới vội vàng nói đợi lần sau cô vẽ đẹp hơn sẽ đựng vào sau.

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, con cảm thấy chỉ cần mẹ vẽ đều sẽ đẹp, cha con đều sẽ thích đó.”

Lâm Tô Diệp vì dời sự chú ý của hai đứa con trai mà mau chóng lấy cặp sách mới đã làm xong ra.

Cặp sách được mô phỏng theo túi đeo chéo quân đội, mặt làm bằng vải màu chàm, xung quanh được bọc bằng những mảnh vải vụn từ quân phục cũ của Tiết Minh Dực, còn kèm thêm cái nắp, quai cặp thì dùng đai dù cũ may thẳng đến tận đáy cặp, như vậy cho dù Tiểu Lĩnh có dã man cỡ nào cũng không thể làm đứt quai cặp.

Vừa chắc chắn lại vừa đẹp.

Bình Luận (0)
Comment