Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 160 - Chương 160. Liều Mạng

Chương 160. Liều mạng Chương 160. Liều mạng

Chương 160: Liều mạng

Trên nắp cặp sách dùng chỉ thêu màu đỏ và vàng thêu vài chữ to: Chăm chỉ học hành, mỗi ngày tiến bộ.

Đương nhiên chữ không phải do Lâm Tô Diệp viết mà cô vẽ lại dựa theo tranh dán tường, thể chữ của lãnh tụ vô cùng khí phách.

Hai bé trai nhìn thấy cái cặp này không chỉ Tiểu Lĩnh mà đôi mắt của Đại Quân cũng sáng ngời.

Lâm Tô Diệp: “Một người đeo cái mới, một người đeo cái cũ.”

Tiểu Lĩnh động tác nhanh giành cặp sách tới đeo lên vai mình, tay móc vào dây đeo bước hai bước một cách hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đắc ý bảo: “Thế nào? Có giống Phan Đông Tử không?”

Đại Quân: “Anh lớn, anh đeo.”

Tiểu Lĩnh: “Em cao!”

Đại Quân: “Em ngốc! Em đen! Em hư! Em nghịch! Em…”

“Hừ!” Tiểu Lĩnh nôn nóng: “Em nói với anh nhé, em đã từng hô rất nhiều khẩu hiệu với ông đội trưởng rồi, anh đừng hòng chụp mũ cho em, em đen chứng tỏ em là nhân dân lao động, em nghịch chứng tỏ em có sức, em không ngốc đến vậy, em có tố chất, em…”

Đại Quân: “Tiết Bàng Bạc, em biết viết tên của mình không? Không phải thì chính là đồ ngốc!”

Nói đến nhận chữ và viết chữ Tiểu Lĩnh lập tức héo úa, Tiết Bàng Bạc là ai? Cậu bé không quen! Cái tên này cậu bé vẫn luôn không thừa nhận cũng không chịu nhận.

Cho dù bây giờ cậu bé viết chữ đã nghiêm túc hơn một chút nhưng cũng chưa bao giờ từng viết ba chữ Tiết Bàng Bạc, cậu bé toàn viết là Tiết Lĩnh cũng tự gọi mình là Tiết Lĩnh luôn.

Cậu bé thấy Đại Quân vô cùng thích cái cặp sách đó, tuy rằng mình cũng vô cùng thích nó. Ôi, bỏ đi, cậu bé nhường Đại Quân một chút vậy, dù rằng Tiểu Quân sinh trước nhưng thấp hơn cậu bé, bà nội nói lúc trước ở trong bụng mẹ Tiểu Quân đã chịu thiệt thòi, mình cao lớn hơn Tiểu Quân, phải nhường anh một chút.

Huống chi cậu bé còn nợ Tiểu Quân hơn một đồng bảy hào nữa mà.

Bà Tiết cũng không có khả năng để hai đứa cháu đánh nhau mới nhanh chóng hòa giải, sau này kêu mẹ làm thêm một cái nữa vậy.

Lâm Tô Diệp nghe mà lén cười không thôi, Tiểu Lĩnh có hơi lắm mồm nhưng thường không nói được trọng điểm, Đại Quân không nói nhiều nhưng chiêu nào cũng chế ngự địch.

Cô đáp: “Hết vải, sau này nói sau đi.”

Cô không thể may hai cái cặp? Đương nhiên không thể, phải để hai đứa trẻ cạnh tranh mới tốt, ai học giỏi thì người đó đeo.

Còn nữa, hai ngày này đứa trẻ Tiểu Lĩnh này có hơi đắc ý, cũng phải quản giáo cậu bé một chút mới được.

Đừng có cả ngày nghịch cho cô!

Sau khi gửi thư xong trong lòng sẽ có một suy nghĩ, mỗi ngày đều trông mong bưu tú tới cửa đưa thư cho mình, giống như một loại hy vọng có thể khiến người cả ngày vô cùng vui sướng.

Tiết Gia Đồn tổng cộng có chưa đến hai trăm hộ gia đình nhưng có thể mỗi tháng đều nhận được thư lại không có nổi một nhà, bây giờ Đại Quân và Tiểu Lĩnh đã mở ra tiền lệ này.

Dù sao mỗi lần bọn trẻ gửi thư hoặc là nhận thư từ trong tay bưu tá đều có thể nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Có vài gia đình có khả năng có một người thân lưu lạc đến Quan Đông, một năm nhận được thư hai lần. Nhưng phần lớn hàng xóm không có người thân phương xa gì có thể gửi thư cho nên cũng sẽ không có niềm vui bất ngờ khi nhận thư.

Hiển nhiên bọn họ đều sẽ ngưỡng mộ.

Ngược lại Lâm Tô Diệp không sốt ruột như vậy, mấy ngày này sáng cô dẫn Toa Toa đi tới trường nghe giảng học hành, sau cơm trưa nhân lúc Toa Toa ngủ lại tự mình mài giũa vẽ tranh màu nước một lúc, buổi chiều lại may quần áo.

Từ sáng đến tối bận việc, thật ra cũng không làm bao nhiêu việc cả, dù sao ở nông thôn trong ngoài đều là một vài chuyện không bắt mắt, nhưng đều phải tốn thời gian.

Thời gian trôi qua phải nói là vừa chậm vừa nhanh trong sự mong đợi của lũ trẻ, chớp mắt bọn trẻ đã nhận được thư trước đó Tiết Minh Dực gửi đi.

Thời gian này Tiết Minh Dực cũng đã nhận được thư từ nhà gửi tới.

Bọn họ vừa mới tham gia huấn luyện đặc biệt xong, vừa bò ra từ trong hố bùn cả người toàn bùn lầy cũng chỉ có hai con mắt là lóe lên ánh sáng.

Dáng người của Tiết Minh Dực cao lớn thẳng tắp, bước chân nhanh nhẹn dứt khoát luôn khiến người liếc mắt một cái đã nhìn ra được.

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, cậu nói xem đoàn trưởng còn liều mạng tham gia huấn luyện đặc biệt như vậy chỉ có hai chúng ta đi?”

Bọn họ đều đồng ý với câu nói đó, bạn liều mạng trong lúc huấn luyện thì bạn có thể sống sót trên chiến trường.

Tiết Minh Dực vội đi tắm, không có thời gian tán gẫu với anh ta.

Bên này người tham gia huấn luyện đặc biệt đều là đàn ông mà không có nữ giới, nên nơi tắm cũng chỉ tùy tiện rào ở giữa thiên nhiên.

Tiết Minh Dực tắm xong xuôi thay một bộ quân trang sạch sẽ, cúc áo cài đến tận cổ.

Bình Luận (0)
Comment