Chương 161: Đại Quân
Tần Kiến Dân mặc quần đùi, để trần nửa người trên, cả người ướt sũng bảo: “Lão Tiết, cậu tính đi gặp thủ trưởng hả?”
Ăn mặc đứng đắn như vậy cứ như đi xem mắt vậy.
Tiết Minh Dực: “Có một lô vũ khí kiểu mới tới, tôi đi xem thử.”
Tần Kiến Dân vừa nghe: “Tôi đi với.”
Anh ta vừa chạy vừa mặc quần áo.
Đợi khi bọn họ từ kho khí giới đi ra, lính thông tin liên lạc đứng ở bên đó vẫy tay gọi: “Đoàn trưởng Tiết, thư của anh!”
Tiết Minh Dực vừa nghe đã bỏ Tần Kiến Dân lại sải bước đi qua.
Tần Kiến Dân: “Cứ mười ngày nửa tháng lại có thư nhà, làm tôi ghen tỵ lắm đó!”
Một người ở bên cạnh nghe thấy mới ghẹo anh ta: “Lão Tần mau kết hôn đi, đến khi đó sẽ có người viết cho cậu, về nhà cũng có người nhiệt tình chờ.”
Tần Kiến Dân: “Tôi không muốn sao? Là không có người nào theo tôi!”
Người bên cạnh nở nụ cười: “Lão Tần, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo!”
Nếu là một người bình thường, anh ta nói không có người theo đuổi thì mọi người còn tin, lớn lên không xuất sắc, trong nhà không có tiền, bản thân không có bản lĩnh, con gái lớn nhà người ta chắc chắn sẽ không nhìn trúng. Nhưng Tần Kiến Dân cao gần một mét chín, khí thế hiên ngang, ba mươi tuổi đã làm đoàn trưởng, tiền lương và tiền trợ cấp đều không ít, chỉ cần anh ta bằng lòng sẽ có bao nhiêu cô gái vui lòng gả cho anh ta đây?
Anh ta nói không có ai theo? Nếu như bây giờ có một đồng chí nữ ra ngoài nói muốn đi theo anh, vậy anh có cần không hả?
Thiệt tình!
Tiết Minh Dực cầm lá thư nặng trịch mà khóe môi vô thức nhếch lên, đây rõ ràng là thư bọn họ gửi lúc anh chưa đi được hai ngày, xem ra mình vừa đi bọn họ đã có rất nhiều lời muốn nói.
Tuy rằng trong lòng vui sướng nôn nóng nhưng động tác lại không nhanh không chậm, dùng dao rạch mở phong thư, thư bên trong rớt ra ngoài.
Lại có đến ba lá?
Mình mới đi có vài ngày, cứ cách dăm ba ngày cô lại viết một lá sao? Trong lòng anh không khỏi dâng lên một dòng nước ấm đột nhiên cảm nhận được sự nhiệt tình tới trễ của vợ.
Nhưng vừa liếc mắt nhìn qua, ồ, là mình nghĩ nhiều rồi.
Hai đứa con mỗi người một lá, cô một lá, hơn nữa lá thư của cô còn mỏng nhất, chỉ một tờ giấy nhẹ tênh.
Lại mở ra nhìn, chà, thật sự là mình nghĩ nhiều.
Toàn là nhắc Hồ Quế Châu, con cái, bà nội, cô út, chỉ là không có một nhãn tự nào nói nhớ anh.
Anh nhướn mày, hạ quyết tâm nghiêm túc đọc nội dung thư nhà.
Rất nhanh anh đã đọc xong ba lá thư, cùng một câu chuyện nhưng trọng điểm mà Lâm Tô Diệp và hai đứa con chú ý đều khác nhau, nội dung viết thư cho anh cũng khác nhau.
Trọng điểm của Lâm Tô Diệp ở chỗ Hồ Quế Châu tìm cô đi cửa sau, cô sợ sau này còn có người tìm nên cố tình gọi điện báo cảnh sát, như vậy có thể dọa sợ người khác nhưng cũng sợ sẽ đắc tội với người nhà họ Dương.
Ngoài chuyện này ra, cô còn viết Toa Toa ỷ lại và nhớ anh, cũng viết tình hình của bà nội và cô út, chỉ riêng không viết cô thế nào. Cô luôn giấu mình phía sau người nhà, không thể hiện với anh, không bộc lộ suy nghĩ, lần này thậm chí còn… không đòi tiền?
Anh nhìn chăm chú một lúc, ngược lại nét chữ đã đẹp hơn trước kia nhiều rồi.
Anh đọc lại thư của vợ mấy lần rồi lại mở thư của Đại Quân ra.
Điểm chú ý của Đại Quân càng sâu xa hơn cũng càng có cảm giác tâm lý xã hội hơn Lâm Tô Diệp.
Trong thư cậu bé hỏi:
Cha, có phải con người nhất định phải trở nên mạnh hơn không, làm thế nào để mạnh hơn và làm thế nào để mãi mãi mạnh? Có phải chỉ có quyền lực mới có thể khiến người lớn mạnh?
Nhà của trí thức Cố vốn là phần tử trí thức được người tôn trọng nhưng bây giờ chú ấy lại ở quê nuôi gia súc.
Trí thức Triệu ưu tú hơn Hồ Quế Châu rất nhiều nhưng cô ấy vẫn luôn bị Hồ Quế Châu chèn ép, còn bị giành mất công lao, lại chỉ dám giận mà không dám nói.
Lần này nếu không phải cha có chức vụ ở quân đội, có phải Hồ Quế Châu nhất định sẽ báo thù hai đứa trẻ, cũng nhất định sẽ ép mẹ đánh bọn trẻ hay không? Thậm chí còn xông vào nhà sỉ nhục mẹ, cũng sẽ đánh mẹ luôn?
Cậu bé không dám tưởng tượng hình ảnh đó.
Nếu như không có cha làm hậu thuẫn vậy có phải bọn học cũng chỉ có thể bị bắt nạt?
Những người bình thường khác có phải chỉ có thể nén giận, bị người ức hiếp không?
Cậu bé không muốn bị người bắt nạt, không muốn có người xông vào nhà mình chỉ tay sai khiến mẹ, hình ảnh như vậy khiến cậu bé khó mà khoan nhượng được.