Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162. Hồi Âm

Chương 162. Hồi âm Chương 162. Hồi âm

Chương 162: Hồi âm

Ý ngầm mà cậu bé không viết ra để nói cho người khác biết:

Nếu như cậu bé ở trong tình cảnh đó của trí thức Cố có người xông vào nhà mình đập phá, giẫm đạp cha mẹ mình vậy cậu bé thật sự không có cách nào nhịn được, cậu bé chắc chắn cũng sẽ không nhịn, cậu bé sẽ không tiếc dùng cách cực đoan để đánh trả những người xâm lấn đó.

Nếu như lần này Hồ Quế Châu dám đánh mẹ cậu bé, cậu bé nhất định sẽ dùng cách càng quyết liệt hơn để báo thù, nếu như lần này đại đội không ra mặt giải quyết khiến Hồ Quế Châu ở nhà thì cậu bé chắc chắn cũng sẽ ngấm ngầm báo thù.

Đó không còn đơn giản như chuyện đẩy Lâm Uyển Lệ xuống mương nữa.

Cậu bé bị sự tối tăm của bản thân dọa sợ, không dám nói thẳng ra ngoài, cho dù là trí thức Cố cũng không dám nói.

Nhưng suy nghĩ như thế cũng chèn ép trái tim non nớt của cậu bé, nó nặng nề khiến cậu bé gần như không thể chịu nổi.

Cậu bé sợ mình là người xấu trong miệng cha mẹ.

Cậu bé khổ tâm suy nghĩ rất lâu, đổi một cách khác hỏi cha, nếu như không có chỗ dựa vậy người bình thường gặp loại tình huống đó phải làm thế nào?

Cậu bé không muốn làm kẻ yếu!

Cậu bé muốn trở nên mạnh hơn!

Có phải chỉ có quyền lực mới có thể khiến con người trở nên mạnh hơn hay không?

Đọc xong thư của Đại Quân, Tiết Minh Dực rơi vào trầm tư, anh cũng bị suy nghĩ của Đại Quân chấn động, trong lúc nhất thời không biết nên nói với đứa trẻ thế nào.

Đứa trẻ này trưởng thành sớm hơn dự liệu, cũng suy nghĩ sâu xa đến không ngờ.

Cậu bé đã đứng cao hơn và nhìn xa hơn rất nhiều người trưởng thành, suy nghĩ cũng thâm sâu hơn.

Muốn nghiêm túc thảo luận vấn đề này dù có hàng vạn ngôn từ phong phú cũng không thể nói rõ được, mà cũng không thích hợp để nói trong thư, hơn nữa cho dù Tiết Minh Dực có ngàn lời cũng không thể nói ra được một phần mười, có thể nói được mười câu đã là tốt lắm rồi.

Có vài lời không thể nói rõ, cho dù có nói rõ nhưng tuổi tác khác nhau, môi trường sống khác nhau, kinh nghiệm và bối cảnh khác nhau, chiều sâu tư tưởng khác nhau, lý tưởng của mỗi người cũng khác nhau, cũng không có khả năng hiểu hết tất cả.

Cho nên Tiết Minh Dực không dự định nói quá nhiều với Đại Quân.

Anh gấp giấy viết thư lại im lặng một lúc, sau đó mở của Tiểu Lĩnh ra. Nhìn thấy những câu văn ngắn và dấu chấm than đầy trang, anh theo bản năng dựa người về sau tránh né cảm giác tấn công mãnh liệt.

Từ trong vực sâu suy nghĩ nặng nề thoáng chứa căm phẫn đó của Đại Quân đột nhiên đến loại ngôn từ đơn giản sơ sài thẳng thắn này của Tiểu Lĩnh khiến đầu óc của Tiết Minh Dực dừng lại trong một giây như vậy.

Giống như từ dưới đáy biển lập tức nổi lên trên mặt biển vậy.

Đứa trẻ này ngoại trừ viết nguyên nhân, quá trình và kết quả của chuyện Hồ Quế Châu ra, sau đó chính là cảm nghĩ của cậu bé, như sau:

Cha, con phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa!

Con chính là con đẻ!

Con giống y chang mẹ con!

Đại Quân giống cha, khó hiểu, thông minh và học giỏi.

Con giống mẹ lắm mồm, hiếu động, thích đánh nhau!

Cha, cha phân xử chút đi, có phải con giống mẹ con không?

Có phải mẹ con thích đánh nhau không ạ?

Mẹ còn luôn nói cũng không biết con giống ai nữa chứ?

Thì con giống mẹ chứ ai nữa, ha ha ha ha ha!

Hồ Quế Châu chạy tới nhà nói xấu con, mẹ con đánh cô ta! Còn kéo tới đại đội báo cảnh sát!

Mẹ con quá yêu con rồi!

Con cũng yêu mẹ con!

Con sẽ không mẹ hung dữ nữa!

Cha, con xin lỗi, bây giờ con yêu mẹ nhất! Cha xếp… cha xếp chung với bà nội, Đại Quân, Toa Toa, và cô út đi.

Tiết Minh Dực không khỏi nở nụ cười, cách viết thư này rất là Tiểu Lĩnh, gương mặt rạng rỡ đó và bộ dáng khoa tay múa chân của cậu bé gần như từ nhảy ra từ những con chữ.

Anh nhìn đồng hồ, bây giờ không đủ thời gian, vì phải đáp lại ba lá thư cho nên trong lúc nhất thời không viết xong được, viết vài câu đã bị ngắt quãng cũng thật không đáng.

Sau cơm tối, Tiết Minh Dực từ chối khéo toàn bộ lời mời mà nhốt mình tại ký túc xá viết thư hồi âm.

Lần này hồi âm anh viết vô cùng cẩn thận, cần phải suy nghĩ nhiều lần mới hạ bút. Cho dù chỉ là hai đứa trẻ cũng không dám qua loa cho có lệ.

Tiết Minh Dực dùng thời gian hai buổi tối mới viết xong thư hồi âm, ba lá thư và năm đồng tiền.

Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp sắt dài cỡ bàn tay, khều một huy chương quân công kiểu dáng đơn giản và trang nhã từ bên trong, chấm mực đóng dấu rồi ấn lên thư hồi âm của Đại Quân một con dấu, sau đó lại cẩn thận lau khổ huy chương quân công trả về chỗ cũ.

Bình Luận (0)
Comment