Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167. Nhìn Lén 4

Chương 167. Nhìn lén 4 Chương 167. Nhìn lén 4

Chương 167: Nhìn lén 4

Vì gần đây trong nhà không có chuyện gì lớn nên Lâm Tô Diệp không muốn thường xuyên viết thư cho Tiết Minh Dực, nhưng hai đứa con lại vui vẻ hưng phấn viết cho cha, hiển nhiên cô cũng khuyến khích.

Để cha con bọn họ giao lưu nhiều hơn, điều này cũng có lợi ích rất lớn cho sự phát triển của bọn trẻ.

Thư mà Tiết Minh Dực viết cho Lâm Tô Diệp khá dân dã, lời cũng không nhiều, khen con gái ngoan ngoãn đáng yêu, cần cù chịu khó, nhỏ như vậy đã có thể tự mặc quần áo, còn biết vẽ tranh, biết học thuộc thơ…

Lâm Tô Diệp thấy Toa Toa trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào giấy viết thư không chớp mắt, mới ôm cô bé vào lòng đọc cho cô bé nghe: “Ba khen con nhiều lắm đó.”

Toa Toa vừa nghe xong một lần lại vui vẻ kêu mẹ đọc lại, thích nghe cha khen.

Lâm Tô Diệp đọc chừng năm lần Toa Toa mới đã ghiền.

Cô tiếp tục nhìn phía sau, ngoại trừ quan tâm bà Tiết và cô út ra, còn lại chính là chuyện của Hồ Quế Châu.

Tiết Minh Dực khen cô xử lý rất tốt, còn cho cô “thượng phương bảo kiếm,” anh nói: Em muốn làm gì thì cứ làm cái đó, không cần sợ ai cả, toàn bộ hậu quả anh gánh hết.

Nhìn thấy câu nói này trong lòng Lâm Tô Diệp lập tức ấm áp cũng kiên định hơn, anh không những không có ý kiến mà còn ủng hộ cô.

Cuối cùng anh cũng đưa ra một yêu cầu với cô, hy vọng khi cô viết thư phải viết nội dung đã dạy ở nhà, phải học để ứng dụng.

Từ học để ứng dụng này Lâm Tô Diệp còn hỏi Đại Quân có nghĩa là gì.

Cô không khỏi hơi nóng mặt, Tiết Minh Dực dạy em nhớ anh, người yêu, yêu…

Thôi bỏ đi!

Thư của Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều tự mình giấu không cho người khác đọc, giống như bảo bối độc môn vậy.

Sau cơm tối đám trẻ làm xong bài tập về nhà, chơi một lúc rồi mới ngủ.

Lâm Tô Diệp đặc biệt ngủ muộn một chút, đoán chừng ba bà cháu ở phòng đông ngủ rồi cô mới cầm đèn pin rón rén đi tìm thư hồi âm của Đại Quân và Tiểu Lĩnh, dự định lén đọc một chút.

Tiểu Lĩnh giấu đổ rất dễ tìm, cả gia đình bao gồm Toa Toa đều biết cậu bé giấu ở đâu, chỉ có bản thân cậu bé cho rằng mình đã giấu rất kỹ.

Cô vừa tìm đã thấy ngay.

Lâm Tô Diệp ngồi ở đó dùng đèn pin chiếu đọc.

Lần này nội dung nhiều hơn hai lần trước, ngoại trừ hỏi han ngày thường ra còn có vài câu thu hút sự chú ý của Lâm Tô Diệp.

Cô nghiêm túc đọc, vậy mà còn có chữ mình không nhận ra!

Không có cách nào, chỉ đành phải cầm tự điển lớn qua lật thật nhẹ tìm.

Tiết Minh Dực: Con nói đúng, con rất giống mẹ, lúc nhỏ mẹ con cũng hơi nghịch, cơ thể yếu nhưng vẫn đánh nhau với bé trai, biết bảo vệ bạn nhỏ của mình. Con tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, điểm này rất giống mẹ con, cha rất khen ngợi. Đương nhiên đàn ông ở bên ngoài không thể cậy mạnh hiếp yếu, bên trong không thể được chiều mà kiêu, hữu dũng hữu mưu, phải làm chuyện lớn, cuối cùng cũng phải biểu dương con thư lần này thể chữ ngay ngắn, chữ viết sạch sẽ, không có lỗi sai, rất tốt.

Mình nghịch?

Lúc nhỏ mình nghịch sao?

Lời bịa đặt ở đâu ra vậy?

Ồ, chắc chắn là anh cả hoặc là anh hai vì lấy lòng em rể nên bán đứng mình đây.

Rất cạn lời.

Ở trong này Lâm Tô Diệp có vài chữ không biết, có vài từ cũng không biết ý nghĩa.

Từ điển lớn quá to nhưng chữ cũng quá nhỏ, cô còn phải cầm đèn pin cho nên tra cũng hơi khó.

Đang ra sức tra từ điển thì giọng nói của Đại Quân truyền tới từ trên giường: “Yên trong yên vui, có yên ủi ý tứ là an ủi, lãnh đạo thăm hỏi cũng là yên, cái sau chính là…”

Tuy rằng Tiểu Lĩnh giấu nhưng Đại Quân muốn đọc cũng chỉ mất vài phút đã đọc được.

Lâm Tô Diệp bộp cái đóng từ điển lại, suýt chút nữa làm rớt đèn pin, cô quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Đại Quân, sao con vẫn chưa ngủ?”

Đại Quân ngáp một cái, giọng mũi hơi nặng: “Mẹ, lời này nên là con hỏi mẹ thì phải?”

Từ sau khi Hồ Quế Châu tới nhà, mấy ngày này cậu bé đều không ngủ ngon mà luôn suy nghĩ rất nhiều, áp lực có hơi lớn, nhận được thư của cha mới thả lỏng hơn.

Hôm nay cũng vui lòng chọc mẹ một chút.

Thật ra khi cô tiến vào cậu bé đã biết, vẫn luôn lặng lẽ nhìn cô rón rén tìm kiếm, bộ dáng như vậy thật sự rất giống Tiểu Lĩnh tuy rằng cô không chịu thừa nhận.

Lâm Tô Diệp sáp tới, sờ lỗ tai của cậu bé với vẻ lấy lòng: “Con trai lớn, con cũng cho mẹ đọc đi.”

Đại Quân rất ít khi tiếp xúc da thịt với mẹ như vậy, thấy có hơi không quen. Cậu bé rất muốn tránh nhưng cũng muốn gần gũi cho nên không nhúc nhích, lỗ tai lại vừa nóng vừa đỏ.

Bình Luận (0)
Comment