Chương 168: Nhìn lén 5
Đại Quân vừa đầy tháng trên cơ bản đã tách ra không ngủ với mẹ nữa, ngoại trừ khi đút sữa ra thì thời gian gần gũi ít hơn Tiểu Lĩnh rất nhiều.
Từ nhỏ cậu bé đã rất ngoan, là bé cưng nhu cầu thấp, không khóc không nháo, đói thì có sữa ăn, buồn ngủ thì ngủ, còn thường xuyên bị Tiểu Lĩnh hiếu động động tay động chân.
Khi đó Lâm Tô Diệp mệt đến mức cả ngày không có tinh thần, khi đút sữa còn đang mệt chỉ muốn ngủ, hoàn toàn không quản được hai đứa trẻ.
Bà Tiết phát hiện ra cháu trai lớn bị em trai đá trên người toàn vết bầm thấy đau lòng không chịu được, cũng để giảm gánh nặng cho Lâm Tô Diệp mới dẫn Đại Quân ngủ bên mình.
Mà Tiểu Lĩnh lại được tính là bé cưng nhu cầu cao, dễ khóc nhè, tham ăn thích ôm, thích dựa vào lòng mẹ, Lâm Tô Diệp cũng bế cậu bé nhiều hơn một chút.
Cảm giác sự xấu hổ của Đại Quân, Lâm Tô Diệp bật cười, nhoài người lên giường xoa đầu cậu bé, tóc của cậu bé dài hơn Tiểu Lĩnh một chút, cũng không gai tay đến vậy.
“Chớp mắt con trai lớn đã lớn như vậy rồi, mẹ còn nhớ khi con còn nhỏ nằm trong cái chăn nhỏ yên tĩnh, tè rồi cũng không khóc.”
Đại Quân: “…” Tại sao phải nói lời phá phong cảnh như vậy? Còn nữa ngày nào con cũng ở dưới mí mắt mẹ nào có chớp mắt cái đã trưởng thành?
Trình độ ngữ văn của mẹ thật sự rất giống Tiểu Lĩnh!
Lâm Tô Diệp nói rồi lại nói, đột nhiên có hơi đau lòng xót xa, đợt này cô cũng không nghĩ đến giấc mơ đó nữa nhưng lúc này xoa đầu con trai lớn lại không tự chủ được nghĩ lại.
Trong mơ sau khi cô chết, Đại Quân trở nên im lặng khác thường, càng ngày càng không thích nói chuyện, có đôi khi một ngày không nói một chữ mà chỉ đọc sách và viết lách.
Đợi khi cậu bé học cấp hai, cả người vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt nhìn người vẫn luôn rất lạnh nhạt, không có một chút độ ấm nào cả.
Lâm Uyển Tinh không thích cậu bé, luôn nói đứa trẻ này quá tối tăm, trông có hơi dọa người.
Con trai của Lâm Uyển Tinh cũng không thích cậu bé, nói cậu bé làm người không ngay thẳng, thích giở thủ đoạn.
Con gái của Lâm Uyển Tinh thì sợ cậu bé, luôn cảm thấy như thể cậu bé muốn xâm phạm mình bất cứ lúc nào vậy.
Cậu bé luôn mặc quần dài màu đen, ngay cả mũ và áo may ô cũng tối màu, tóc mái trên trán che đi ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
Cậu bé rất ít nói chuyện, giọng nói cũng lạnh lùng không có độ ấm gì cả.
Cậu bé là người cô độc, không có bạn bè mà chỉ có bạn cùng chung lợi ích, em gái của nam chính vẫn luôn thích cậu bé và theo đuổi cậu bé, nhưng cậu bé chưa từng quay đầu lại, thà rằng ở một mình đến già còn hơn.
Cậu bé chính là đứa con trai bảo bối của mình!
Hốc mắt của Lâm Tô Diệp đau nhức, không nhịn được mà giang tay ôm cậu bé, cô dán mặt mình vào mặt cậu bé, dịu dàng bảo: “Đại Quân, mẹ mãi mãi thương con, cho dù con lớn thành thế nào và lớn đến bao nhiêu đi chăng nữa.”
Trước đây cô ngại bày tỏ tình cảm với người nhà, vẫn luôn kín đạo ngại ngùng giống như cha mẹ cô, đương nhiên sau này cô vẫn kín đáo, ngại bộc lộ nhưng cô sẽ cố hết sức để các con biết mẹ thương tụi nhỏ, mãi mãi đều là chỗ dựa của bọn trẻ.
Cả người Đại Quân cứng ngắc không dám cử động, từ khi có ký ức cho tới nay cậu bé chưa từng tiếp xúc gần gũi với mẹ như vậy.
Cậu bé cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp xỉu mấy!
Những áp lực do mình nghĩ ngợi lung tung suốt mấy ngày này cũng đã tan thành mây khói.
Cho dù cậu bé không phải là một đứa trẻ lương thiện, cho dù cậu bé không sáng sủa như Tiểu Lĩnh và cho dù trong lòng cậu bé có hơi tối tăm, nhưng mẹ… vẫn sẽ thương cậu bé.
Thật tốt.
Lâm Tô Diệp ôm con trai, nhỏ giọng bảo: “Đại Quân, cho mẹ đọc thư của con đi.”
Soạt, Đại Quân tỉnh lại từ trong thuốc mê.
Cậu bé than thở: “Mẹ tự tìm đi.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ không tìm thấy.”
Đại Quân không phải Tiểu Lĩnh, đồ cậu bé giấu không ai tìm được.
Đại Quân nhếch khóe môi: “Mẹ, mẹ cho con năm hào đi.”
Lâm Tô Diệp: “Nói đến tiền bạc làm tổn hại tình cảm bao nhiêu…” Nghĩ đến đứa con trai này không dễ lừa như Tiểu Lĩnh, cô đành chơi chiêu tình cảm: “Muốn tiền thì đưa tiền, chuyện làm ăn gì cũng bàn được, mẹ đọc thư của còn là nên làm mà cho con tiền cũng là nên làm, dù sao con cũng không tiêu lung tung.”
Tiểu Lĩnh đòi tiền chắc chắn sẽ đi mua kẹo, còn Đại Quân chắc chắn sẽ đi mua sách.
Cô lập tức móc năm hào ra cho con trai.
Đại Quân ra hiệu cho cô đặt dưới gối đầu.