Chương 169: Nhìn lén 6
Khi Lâm Tô Diệp đặt tiền đã mò được thư hồi âm mà Tiết Minh Dực gửi cho cậu bé, lập tức lấy ra đọc.
Đại Quân vẫn hơi ngại ngùng: “Mẹ, mẹ có thể đi qua phòng đó đọc được không?”
Lâm Tô Diệp gật đầu: “Được!”
Đại Quân lại bảo: “Hai thành ngữ đó đọc là ỷ mạnh hiếp yếu, được chiều mà kiêu.”
Nói là thứ trên thư của Tiểu Lĩnh.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười cầm về phòng.
Kết quả Tiết Minh Dực hoàn toàn không viết gì cho Đại Quân, còn không nhiều bằng Tiểu Lĩnh.
Anh viết: Trong người mạnh còn có người mạnh hơn, không ai có thể trở thành mạnh nhất, võ lực và trí tuệ cuối cùng sẽ suy kiệt. Làm người phải nghiêm chỉnh, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, lấm trong bùn mà không tanh, rơi vào bần cùng mà không mất lý trí, ở thế hạ phong mà không đố kỵ, cưỡi trên mây xanh mà không kiêu, ngồi ở vị trí cao mà không thối nát, giữ vững chính khí trong lòng, có thể phá vỡ toàn bộ khó khăn.”
Cuối cùng còn đóng một dấu huy chương quân công cho cậu bé.
Lâm Tô Diệp đọc mà có hơi mất sức, tuy cô học được một vài từ thường dùng, bây giờ cũng có thể trúc trắc đọc báo nhưng lại không học văn cổ.
Cũng không biết Tiết Minh Dực là lười viết nhiều chữ hay là lúc nhỏ học cổ văn, cũng không sợ con trai có hiểu hay không, cô lý giải rất phí sức lại còn có vài chữ không biết.
Phía sau có chú giải của Đại Quân.
Cậu bé viết: Ý của cha là làm người phải có lòng chuộng chính nghĩa, phải ngay thẳng chính trực. Cho dù trí tuệ hay là võ lực mạnh đều có đối thủ lợi hại hơn, chỉ có làm người ngay thẳng mới có thể đầu đội trời chân đạp đất. Chỉ cần trong lòng kiên trì, gặp phải nghịch cảnh cũng sẽ không nước chảy bèo trôi, gặp khó khăn cũng sẽ không mất ý chí chiến đấu, có tạm thời thất bại cũng sẽ không ghen tỵ với người có năng lực, thăng quan tiến chức cũng sẽ không kiêu ngạo tự đắc, thân ở vị trí cao cũng không thể tha hóa thối nát, sa đọa bất nhân.
Ta có chính nghĩa của mình, ta có nguyên tắc giới hạn của mình… đó chính là nhà của ta.
Lâm Tô Diệp nhìn mà lại rơi nước mắt, con trai lớn của cô thật sự giống cha mình.
Cô vuốt phẳng lá thư ngây người một lúc, nghe tiếng chuông đồng hồ treo tường coong coong tiếng báo giờ chẵn, đã là mười giờ.
Cô rón rén đi qua đặt thư về, lại dùng đèn pin chiếu một chút, liếc mắt nhìn Đại Quân.
Đại Quân đã ngủ rất ngon, gương mặt nhỏ hồng hào.
Cô sáp qua thơm nhẹ lên gương mặt của cậu bé.
Cô vừa định thuận tiện thơm cả Tiểu Lĩnh.
“Á! Tên trộm kia! Ăn một viên đạn của ta đây!” Đột nhiên Tiểu Lĩnh hô to một tiếng.
Lâm Tô Diệp sợ giật nảy mình, đứa trẻ này còn nói mớ nữa.
Tiểu Lĩnh cả ngày hoạt bát hiếu động, không có lúc nào nghỉ ngơi, trong mơ còn bắn ná thun vào người ta.
Tiểu Lĩnh mớ ngủ bắt đầu vung nắm đấm, nhưng xem ra bà Tiết và Đại Quân đã quen hơn nữa còn thích ứng rất tốt, sau khi hai người ngủ mỗi người đều gần như dán đầu vào vách tường, giữa giường rộng lớn để trống ra cho Tiểu Lĩnh đổi tư thế ngủ.
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô cũng mau chóng về phòng ngủ, cũng may ba người bọn họ ngủ đều yên tĩnh, bằng không cô út vung một nắm đấm có thể đánh cô thành người tàn phế mất.
Mấy ngày này Lâm Tô Diệp vừa bận chuyện chính của mình vừa suy nghĩ xem có cần viết thư nặc danh gửi cho Lâm Uyển Tinh nữa hay không?
Gửi thư cho Lâm Uyển Lệ đã có hiệu quả khiến hai vợ chồng bọn họ bất hòa đòi ly hôn, nhưng thư cho Lâm Uyển Tinh lại không có động tĩnh, có lẽ Lâm Uyển Tinh vì vừa mới mất chồng nên không có lòng nào đi tìm Lâm Uyển Lệ gây sự chăng?
Cô vừa nghĩ đến chồng của Lâm Uyển Tinh vừa mất, nếu mình liên tiếp gửi thư nặc danh cũng không tốt, tạm thời cứ mặc kệ bọn họ đi.
Dù sao với loại tính cách đó của Lâm Uyển Lệ chắc chắn sẽ không thật sự chị em tình thâm với Lâm Uyển Tinh, thời điểm đến nhất định sẽ trở mặt.
Cứ đợi đi vậy.
Mấy ngày nay cô ngoại trừ tới trường học học cùng chính là ở nhà may quần áo và vẽ tranh.
Sau khi học nhiều bản thân cô cũng mày mò ra cách, dần dần cũng biết nên hạ bút thế nào, lên màu thế nào cho hợp lý hơn, cô cảm thấy vẽ loại màu nước này hình như phối màu càng quan trọng hơn, ngược lại hình thái gì đó mơ hồ, liên kết ngấm dần với nhau mới càng có cảm giác hơn.
Lúc nhỏ cô học tô vẽ đồng thời thêm may vá với bà nội, cũng học được một vài kỹ thuật phối màu.