Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170. Chỉ Tại Con Vô Năng

Chương 170. Chỉ tại con vô năng Chương 170. Chỉ tại con vô năng

Chương 170: Chỉ tại con vô năng

Chỉ là khi ấy vật tư không phong phú, trong nhà cũng không giàu có như bà nội còn nhỏ, hiển nhiên không có chỉ thêu nhiều màu sắc cũng không có màu nước đa dạng.

Cho nên kỹ năng phối màu của Lâm Tô Diệp chỉ là bàn binh trên giấy, học thuộc kỹ thuật hoặc là bản thân thi thoảng giã cỏ, lá, hòe, gạo để nhuộm vải mà thôi.

Bây giờ tốt hơn rồi, trên tay có mười tám màu, cô thử phối màu từng chút một, vậy mà cũng có thể điều chế ra không ít màu.

Cô phác họa khung bằng bút chì trước sau đó lại dùng màu nước tô lên, như vậy sẽ không lãng phí giấy và màu.

Cô chỉ vẽ cảnh sắc nhìn thấy bên cạnh, Toa Toa đuổi theo gà mái, Toa Toa nhặt trứng gà, cô út gánh nước, mẹ chồng khâu đế giày, Tiểu Lĩnh bắn ná thun, Đại Quân đánh cờ, sân nhà nông gia, lợn đen ăn… mấy hình ảnh này đều là đề tài mà cô muốn vẽ.

Trước mắt vẫn còn gặp khó khăn ở bức vẽ đầu tiên.

Nền móng vẽ thấp, mô phỏng theo còn được nhưng muốn vẽ đẹp lại không dễ, dù sao người vẽ luôn muốn vẽ theo hình ảnh đẹp mà mình tưởng tượng ra, cho dù mô phỏng cũng muốn thêm suy nghĩ và trí tưởng tượng của mình vào.

Lâm Tô Diệp cũng không vội, thứ cô có chính là sự kiên nhẫn, dù sao cô cũng không muốn làm họa sĩ mà chỉ muốn khiến bức tường nhà mình phóng phú lên thôi.

Màu sắc ưa nhìn sáng rực như vậy cho dù vẽ lung tung treo trên tường cũng đẹp hết.

Vẽ ba ngày, Toa Toa đuổi theo gà mái của cô vẫn chưa thành hình, mà vẫn còn đang mày mò tô vẽ từng tầng lông gà mái.

Toa Toa nhìn đến rất say sưa, trực tiếp vỗ bàn tay nhỏ, Lâm Tô Diệp nghi ngờ mình tùy tiện vẽ gì con gái cũng nói đẹp quá.

Bà Tiết nhìn thấy lập tức nhíu mày với vẻ ghét bỏ: “Một đống cứt vàng gì thế kia? Phí công vô ích, không thấy mỏi mắt hả, không phải cây ngô đồng hôm nọ cô vẽ rất đẹp hay sao? Cô lại vẽ cây hòe, trái du, hoa bìm bịp đi…”

Lâm Tô Diệp: “… Mẹ biết thì mẹ vẽ đi!”

Bà Tiết: “Cô tưởng tôi không biết chắc.” Bà ta cầm gậy nhóm lửa bắt đầu vẽ: “Trước đây có một lão già nợ tôi hai đồng, tôi nói ba ngày trả, ông ta nói bốn ngày trả…” Vừa nói, trên tay còn vẽ ra một lão già mang theo nếp nhăn.

Toa Toa nhìn mà vui vẻ, cũng chạy qua loạt soạt vẽ tóc cho ông ta.

Lâm Tô Diệp nhìn tranh của mình hình như có hơi quá quá to, vậy mà lại vẽ một bức lớn như vậy, vẫn là vẽ nhỏ đẹp hơn đi.

Vẽ nhỏ có thể tìm được một chút tự tin.

Cô đặt bức tranh lớn qua một bên, cầm một tờ giấy chuyên dùng để cắt hình đặt trên ghế, bắt đầu mô phỏng vẽ một cây cỏ đuôi chó ở góc sân, vẽ đường viền rồi lại vẽ thêm một con châu chấu.

Vẽ tranh hoa bướm là sở trưởng của cô, vẽ xong lại tô màu sẽ dễ hơn rất nhiều.

Bức tranh này đơn giản dễ vẽ, cùng lắm chỉ có châu chấu cần tốn chút thời gian.

Ăn xong cơm trưa đợi sau khi Toa Toa ngủ, Lâm Tô Diệp lại tiếp tục đi vẽ bức tranh châu chấu của mình.

Ánh mặt trời đầu hè ấm áp lại không hề nóng, hắt lên mặt đất nhà chính dưới mái hiên chiếu sáng rực cả một căn phòng.

Lâm Tô Diệp ở trong ánh sáng rực rỡ đó vẽ có cảm giác gấp đôi.

Cô đang vẽ tranh thì nghe thấy bà Tiết đang ở cửa rì rầm nói chuyện với anh ba Tiết, không biết nói gì phỏng chừng lại là đòi tiền hoặc là đòi ăn đây.

Bây giờ Lâm Tô Diệp cầm tiền và phiếu trong nhà, bà Tiết hoàn toàn không có tiền nhiều để cho, mà cho dù cho cùng lắm cũng chỉ vài xu một hào.

Nói không chừng bà cụ còn không nỡ, vì bà ta phải giữ lại mua đồ ăn vặt cho hai đứa cháu trai ăn.

Về phần tiếp tế bánh bao, bánh hoặc là cái khác cho con trai nhỏ, Lâm Tô Diệp cũng không tính toán, càng không vì chuyện này mà cãi nhau mà chỉ coi như không nhìn thấy.

Cô biết bà Tiết cũng tự biết trong lòng, xưa nay trứng gà trong nhà không nỡ cho hai vợ chồng anh ba Tiết ăn vì phải cho cháu trai ăn, có tiếp tế lương khô cũng chỉ là lương thực phụ.

Cô mở một mắt nhắm một mắt, hoặc là vui thì coi nó như lợi thế bắt chẹt bà Tiết một chút, ngược lại cũng chơi rất vui.

Bà Tiết đang ở bên ngoài bị anh ba Tiết quấn lấy nói đòi trứng gà, mì lương thực tinh ăn, còn muốn thêm vài đồng tiền.

Anh ba Tiết: “Mẹ, Ái Hoa mang thai rồi, chẳng ngày nào được ăn no.”

Bà Tiết tức giận đáp: “Mẹ mày còn không được ăn no đây, mày thấy vẻ vang quá nhỉ?”

Anh ba Tiết mang vẻ mặt cầu xin: “Mẹ, chỉ tại con vô năng, con vô dụng, mẹ nói xem sao mẹ không sinh ra con có năng lực như anh hai con chứ.”

Bà Tiết: “Mày câm mồm ngay, còn rất biết so bì với người khác.”

Bình Luận (0)
Comment