Chương 171: Hai bà dì lại tới
Bà ta thò đầu vào trong sân nhìn, Lâm Tô Diệp vốn đang vẽ ở trong sân nhưng lúc này ngại nóng nên đã vào nhà chính, không thấy đâu nữa, bà ta nhỏ giọng bảo: “Chị dâu mày đang ở trong nhà canh thúng cơm, sao mẹ lấy cho mày được? Để sau này nói sau đi.”
Anh ba Tiết bắt đầu quấn lấy, nhõng nhẽo không chịu buông.
Bà Tiết: “Đúng rồi, Ái Hoa mang thai cũng đã hai ba tháng rồi đi? Sao bụng vẫn chưa lớn?”
Anh ba Tiết: “Mẹ, tại sao con lại xin mẹ thức ăn chứ? Ái Hoa không được ăn no, thai có thể lớn được sao? Đã gần ba tháng rồi mà bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì?”
Bà Tiết vừa nghĩ đến thấy cũng đúng thật, ôi, dính phải cái loại lười chảy thây như thế, hai vợ chồng này thật đúng là trời sinh một cặp.
Bà ta nói lát nữa xem sau, nhân lúc Lâm Tô Diệp không để ý sẽ lấy chút gì đó cho anh ta ăn, kêu anh ta đi làm trước đi.
Anh ba Tiết không nhịn được mà thò cổ vào nói với vẻ ngưỡng mộ: “Ai có thể hưởng phúc được như chị hai con chứ, ngày nào cũng không cần ra đồng, không phải đi học cùng thì chính là ở nhà vẽ tranh, chẳng vợ ai được sống tốt được như vậy đâu.”
Anh ta không nói lão địa chủ, sợ bị mẹ anh ta đánh.
Anh ta hít một hơi thật sâu, như thể không khí tuôn ra trong sân này cũng thơm ngon ngọt ngào, vô cùng ngon miệng vậy.
Thấy anh ta đói khát như vậy, bà Tiết tức tối bảo: “Con ngưỡng mộ cô ta? Vậy con đầu thai thành Hằng Nga trước đi rồi nói sau.”
Bà ta quay người đi vào nhà thấy Toa Toa đã tỉnh đang dựa trong lòng Lâm Tô Diệp hai mẹ con cùng vẽ, bà ta có lòng đi lấy một cái bánh lương thực phụ trong thúng cơm ra ngoài, lại sợ vừa qua giờ cơm Lâm Tô Diệp sẽ hỏi.
Nếu như cô hỏi: Mẹ, mẹ lấy lương khô làm gì?
Bà ta đáp thế nào? Chỉ nói: Tôi đói?
Thời gian cũng không đúng, vừa mới ăn cơm xong đã đói?
Nhưng nghĩ đến bộ dáng đó của anh ba Tiết và Tống Ái Hoa đã mang thai ba tháng mà vẫn móp bụng, đứa trẻ này có thể lớn được sao? Cũng không biết là quỷ xui xẻo nào kiếp trước phạm tội phải đầu thai vào bụng Tống Ái Hoa nữa.
Ôi, tạo nghiệt mà, bà ta cũng không biết tại sao lại sinh ra cái thứ biếng nhác như anh ba Tiết nữa.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy bộ dạng muốn cầm lại không tiện, muốn hạ quyết tâm cầm lại sợ mình gây sự đó của bà Tiết mà cảm thấy buồn cười.
Cô vừa định chọc bà Tiết thì bên ngoài truyền tới giọng nói của Lâm Uyển Lệ: “chị Tô Diệp, chị gái em tới thăm chị này.”
Lâm Tô Diệp sững sờ, ai cơ? Lâm Uyển Lệ, chị gái của Lâm Uyển Lệ, đó không phải là Lâm Uyển Tinh sao?
!
Răng nanh vô hình trên người và lớp phòng vệ của Lâm Tô Diệp đều sáng lên!
Cô lập tức phòng bị, chồn đến nhà rồi!
Phi, hai người bọn họ mới là chồn với gà.
Bà Tiết vốn có ấn tượng không tốt về Lâm Uyển Lệ, dù sao cũng là người thân, nghĩ đến trước đó Lâm Tô Diệp lừa cô ta gãy chân, còn xúi cô tới đại đội gọi điện lừa con trai gãy chân là lại tức.
Sao cô ta lại tới nữa vậy?
Ty rằng không vui nhưng bà Tiết là một người thích thể diện, có người thân tới cửa dù không vui bao nhiêu cũng phải niềm nở đón tiếp, bà ta cười bảo: “Dì họ tới đấy hả?”
Lâm Tô Diệp kêu bà Tiết bế Toa Toa ra ngoài chơi, cô thơm lên gương mặt nhỏ mềm mại của con gái, lại nhét một viên kẹo vào túi nhỏ của cô bé.
Bà Tiết than thở: “Sao người thân vừa tới đã đuổi tôi đi?”
Lâm Tô Diệp nhét cho bà ta một cái bánh bột ngô thô: “Được rồi, mau đi tiếp tế cho con trai thứ ba của mẹ đi, đừng để cháu trai thứ của mẹ đói chết.”
Cô dọn sạch chiến trường, không có nỗi lo về sau mới tiện tự do phát huy, dù sao cũng không thể để mẹ chồng nhìn thấy một mặt khác của mình, tránh cho làm chủ nhà không uy tín.
Bà Tiết có hơi ngại ngùng, rất muốn khí phách nói tôi không cần nhưng vẫn kẹp cái bánh bế Toa Toa đi.
Toa Toa tạm biệt mẹ, vừa đi đến sân vừa vặn đụng phải Lâm Uyển Lệ và Lâm Uyển Tinh, Toa Toa lập tức chống bàn tay nhỏ lên cánh tay của bà nội, đôi mắt to trừng Lâm Uyển Lệ và Lâm Uyển Tinh.
Có hai bà dì quao quao tới!
Cô bé rất muốn ở lại nhưng lại bị bà nội trực tiếp bế đi mất.
Lâm Tô Diệp vô cùng bất ngờ vì tại sao Lâm Uyển Tinh lại tới đây, cô nhìn về phía Lâm Uyển Lệ với vẻ nghi ngờ, sẽ không phải là cô ta xúi giục đấy chứ?
Cô nhìn Lâm Uyển Lệ, Lâm Uyển Lệ cũng đang nhìn cô, cho cô một ánh mắt chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời.