Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172. Sửa Lại Án Sai

Chương 172. Sửa lại án sai Chương 172. Sửa lại án sai

Chương 172: Sửa lại án sai

Lâm Tô Diệp lập tức hiểu ra, ý của Lâm Uyển Lệ là đừng nhắc lại chuyện cũ, chính là bỏ qua chuyện cô ta bịa đặt Tiết Minh Dực có nhân tình đi.

Lâm Tô Diệp vốn cũng không muốn nhắc tới chuyện Lâm Uyển Lệ bịa đặt, dù sao mình đã cầm của cô ta năm mươi đồng và phiếu lương hai mươi lăm cân, tuy rằng cô tham tiền nhưng cũng có nguyên tắc và giới hạn, chuyện này nói bỏ qua thì bỏ qua, cô cũng không nói với Tiết Minh Dực.

Hơn nữa cô muốn khiến hai chị em Lâm Uyển Lệ và Lâm Uyển Tinh đánh nhau nên cũng không cần chuyện này, bây giờ cố không muốn làm căng vụ Tiết Minh Dực và cô nhân tình không tồn tại đó, càng không muốn gán anh và Lâm Uyển Tinh ở chung.

Anh là của cô! Không ai có thể qua đây chen một chân vào!

Cô cố tình ngạc nhiên: “Uyển Lệ, đây là…”

Lâm Uyển Lệ vội giới thiệu: “Chị Tô Diệp, đây là chị ruột của em, cũng là chị họ Uyển Tinh của chị.”

Lúc này Lâm Tô Diệp mới cố tình yểu điệu giả bộ che miệng cười, bộ dáng ngại ngùng xấu hổ, ngạc nhiên bảo: “Ôi chao, đây vẫn là lần đầu tiên gặp, chị họ, chị từ đâu qua đây vậy?”

Lâm Uyển Tinh khoác vẻ ngoài dịu dàng bình tĩnh của cô ta, lúc này hiển nhiên vẫn rất điềm đạm, dịu dàng như một bông sen nhỏ, đối diện với bông hoa yêu kiều xinh đẹp như Lâm Tô Diệp khiến cô ta có một loại tâm trạng phức tạp.

Có hơi ghen tỵ lại có hơi chua chát, có chút cảm giác ưu việt lại có hơi không cam lòng.

Cuộc sống thoải mái nhàn nhã của Lâm Tô Diệp vốn là…

Mình cũng không kém, tuy… vừa mất chồng nhưng mình có công việc chính thức, có thể kiếm tiền nuôi nhà, mình có văn hóa chứ không phải cây tầm gửi phụ thuộc vào chồng.

Mình mới là người phụ nữ có thể chống nửa bầu trời chân chính mà không phải loại đàn bà chỉ có thể dựa mặt vào chồng, cách chồng là sẽ chết đói.

Cô ta nhanh chóng xây dựng tốt tâm lý, sắc mặt càng bình tĩnh thong dong: “Tô Diệp, chị là Lâm Uyển Tinh, nghe danh tiếng đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi.”

Lâm Tô Diệp cố tình bảo: “Rượu nếp và bánh quy gì đó thì sao? Hai người có mang tới không? Cho em xem với, cả ngày em đều ở nhà cũng chẳng được mở mang tầm mắt gì cả.”

Lâm Uyển Tinh: “…”

Lâm Uyển Lệ: “!” Tới rồi, tới rồi! Cô ta lại vùng dậy rồi.

Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn bọn đi tay không tới đây một cách không hề che giấu, hai mụ bủn xỉn, từ xa chạy tới đây thăm người thân lại không mang một chút quà nào cả?

Cô trừng mắt nhìn Lâm Uyển Lệ, là cô xúi giục!

Ánh mắt của Lâm Uyển Lệ đáp lại, không phải tôi mà!

Tin mới là lạ! Chính là cô, ha ha.

Lâm Tô Diệp cảm thấy ánh mắt của Lâm Uyển Lệ có hơi không bình thường cho lắm, mà Lâm Uyển Tinh cũng có hơi… kỳ quái không nói nên lời.

Nhiều năm như vậy số lần cô ta về quê còn chưa đếm được một lòng bàn tay, càng chưa từng gặp mình, sao đột nhiên lại tới nhà mình?

Ôi chao… chồng cô ta vừa mất, cô ta sẽ không tới đây lây vận xui cho mình đấy chứ?

Lâm Tô Diệp vẫn có hơi mê tín, không nhịn được phi phi hai tiếng trong lòng, cũng may đã kêu mẹ chồng bế Toa Toat ra ngoài, bằng không còn phải tìm bà hai tới lén làm chút chuyện.

Lâm Uyển Tinh lấy ba đồng tiền từ trong túi ra, vô cùng hào phóng đật lên bàn: “Lần đầu tới thăm cũng không mang theo quà, ba đồng tiền này thể hiện chút lòng thành cho ba đứa trẻ mua kẹo ăn.”

Lâm Tô Diệp cười lạnh trong lòng, cô cầm tiền của nhà tôi giả hào phóng? Trông cô có năng lực quá nhỉ.

Cô lập tức giả bộ thấy tiền là sáng mắt, mới cầm ba đồng tiền lên nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng ngời: “Ôi, chị họ, người thành phố các chị thật giàu có.”

Cô nghiêng đầu quan sát Lâm Uyển Tinh, người này không mặc quân trang mà là mặc áo choàng ngắn và quần bằng vải chéo đắt tiền, bên trong mặc áo lót mà quân đội phát cho, tóc hơi uốn vểnh lên, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ thoạt nhìn cũng rất đắt.

Con mẹ nó, có tiền mua đồng hồ mà không có tiền trả tôi?

Cô lại cúi đầu quan sát, trên chân Lâm Uyển Tinh đi một đôi giày da cao gót, còn đi một đôi tất màu trắng như tuyết.

Cả người vẫn rất chú trọng đấy.

Chồng cô vừa mất, cũng chẳng thấy cô tiều tụy hay bi thương gì cả, ăn mặc có thể diện như vậy chạy tới nhà tôi là rất vui hay sao?

Lâm Uyển Tinh nói với giọng nhẹ nhàng: “Cơ thể bác cả em không tốt nên chị đặc biệt về thăm, vừa vặn hai vợ chồng Uyển Lệ có chút chuyện mới ở lại hai ngày giúp bọn họ, ngày mai phải về rồi, Uyển Lệ nói thuận tiện qua đây thăm em.”

Lâm Tô Diệp lập tức hỏi: “Đám người Uyển Lệ có chuyện gì sao?”

Lâm Uyển Lệ mím môi, tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn nói: “Đậu Nga em được sửa lại án sai, không phải em không thể sinh mà là Liên Thắng Lợi không thể sinh.”

Bình Luận (0)
Comment