Chương 173: Em ly hôn rồi sao
Lâm Uyển Tinh chống lưng cho cô ta cùng đi tới nhà họ Liên gây áp lực, ép Liên Thắng Lợi phải cùng đi kiểm tra, sau vài ngày kết quả cho ra chứng minh Liên Thắng Lợi không được.
Lâm Tô Diệp lớn tiếng hô: “Em ly hôn rồi sao?”
Mặt của Lâm Uyển Lệ lập tức đỏ lên, nói với vẻ ghét bỏ: “Chị nhỏ tiếng thôi? Sợ người ta không nghe được chắc? Không ly hôn, trước đây anh ta muốn ly hôn nhưng vừa thấy là mình không thể sinh còn cầu em đừng ly hôn nữa. Anh ta sợ em tung tin khắp nơi nói anh ta không thể sinh! Xem anh ta dám không!”
Lâm Tô Diệp có hơi cạn lời, đây là tư duy gì vậy? Vậy mà lại nghĩ như thế?
Chồng không tốt với cô còn đòi ly hôn, bây giờ anh ta không thể sinh lại cầu cô đừng ly hôn?
Cô còn không đá anh ta đi?
Nghĩ lại thì ồ, lửa là mình châm, mình khiến hai vợ chồng này đánh nhau.
Cô bình tĩnh lại, không còn tức tên cà lơ phất phơ Liên Thắng Lợi này nữa.
Cô bắt đầu nịnh nọt Lâm Uyển Tinh.
Cô nhìn ra được, Lâm Uyển Tinh đang ngồi rất thẳng trước mặt mình, hơi hất cằm cúi mắt nhìn người, khóe miệng còn hơi mím lại, một bộ dáng nữ cán bộ kiêu ngạo, rõ ràng là coi thường mình, là tới để cười nhạo mình đây mà.
Chồng cô vừa mới mất cô không ở nhà mà chạy tới đây làm trò, lại còn tới quan sát nhà đối tượng xem mắt đầu tiên, tới trước mặt vợ người ta khoe khoang, cô bị điên à?
Còn không nhẹ nữa chứ!
Nghĩ đến số tiền mà Lâm Uyển Tinh nợ nhà mình đó là ngực của Lâm Uyển Tinh lại nóng lên.
Nghĩ lại trong mơ Lâm Uyển Tinh xúi giục bà Tiết lạnh nhạt với Đại Quân, tẩy não Tiểu Lĩnh là trong ngực cô lại bùng lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa này chỉ hận không thể đốt chết Lâm Uyển Tinh ở trong đó.
Đương nhiên, nghĩ vẫn hoàn nghĩ, người vẫn phải bình tĩnh.
Cô bắt đầu tâng bốc Lâm Uyển Tinh, khen ngợi đủ kiểu, trong ngoài lời nói đều là ngưỡng mộ, cô nhìn đồng hồ của Lâm Uyển Tinh: “Ôi chao, chị họ, điều kiện nhà các chị thật tốt, đồng hồ này cũng phải mấy trăm ấy chứ?”
Lâm Uyển Tinh nhẹ giọng đáp: “Không biết, Thành Hâm mua cho chị.”
Cô ta lấy thái độ cao ngạo để quan sát đánh giá cách bày trí trong nhà, ngược lại cũng sạch sẽ hơn nhà Lâm Uyển Lệ nhiều.
Lâm Tô Diệp cười lạnh trong lòng: “Anh rể vẫn khỏe chứ ạ?”
Lâm Uyển Lệ vừa định nói nhưng tay của Lâm Uyển Tinh ở bên dưới đã đánh cô ta một cái.
Lâm Uyển Lệ đành ngậm miệng, biết Lâm Uyển Tinh không muốn rớt giá trước mặt Lâm Tô Diệp.
Lâm Uyển Tinh: “Vẫn khỏe.”
Cô ta theo bản năng không nói nói chồng mình đã mất trước mặt Lâm Tô Diệp.
Đôi mắt của Lâm Tô Diệp cũng trợn tròn luôn rồi, khỏe? Khỏe mụ nội cô!
Hiển nhiên cô không vạch trần mà ngược lại còn cười nịnh nọt: “Chị họ, chị thật hạnh phúc, từ nhỏ chị đã theo đại quân sống trong khu tập thể quân khu thành phố, được ăn ngon mặc đẹp còn được học ở đó. Em và Uyển Lệ lại không có phúc như vậy, em thì học được ba ngày chữ, Uyển Lệ còn chưa đến lớp ba, mà chị đã lên cấp ba rồi thì phải?”
Lâm Uyển Tinh là cấp hai nhưng cô ta vẫn gật đầu.
Tại sao cô ta lại muốn tới nhà Lâm Tô Diệp?
Trước đó bản thân cô ta không muốn tới, là Lâm Uyển Lệ khuyến khích cô ta.
Sau khi Lâm Uyển Lệ biết cô ta và Tiết Minh Dực từng xem mắt trong ngoài lời nói đã không ít lần nhắc tới Lâm Tô Diệp và Tiết Minh Dực thế nào, Lâm Tô Diệp ở nhà lười thế nào, ngu thế nào, không biết làm việc thế nào…
Lâm Uyển Tinh đã có một loại cảm giác không nói được thành lời, không phải ghen tỵ ngưỡng mộ, không đến mức đó mà cứ nghẹn ở cổ họng, cảm giác lên không xong xuống không được.
Cô ta tự cho rằng mình thật sự phải đang ghen tỵ với Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp không có gì đáng để cô ta phải ghen tỵ.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp lớn lên xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một cái túi da không có linh hồn, thô kệch nông cạn, giống như bình hoa trống rỗng.
Tiết Minh Dực… sẽ không thích một người phụ nữ như vậy đi.
Trong lòng cô ta chua loét cảm thấy không đáng thay cho Tiết Minh Dực, anh xứng với người phụ nữ tốt hơn.
Cô ta thấy Lâm Tô Diệp còn ở đó lải nhải nói một vài lời ngưỡng mộ cuộc sống trong thành phố của cô ta, mới ngắt lời cô: “Em gái, tại sao em không tòng quân?”
Lâm Tô Diệp lập tức đáp: “Không thể, căn nhà lớn này của em tốt bao nhiêu, em không nỡ đi, em phải canh ở đây.”
Lâm Uyển Tinh nhướn mày, trong mắt lộ ra một tia khinh bỉ không có cách nào che giấu được, thật là một ả đàn bà nông cạn, hư vinh lại thiển cận.
Lâm Tô Diệp bắt đầu nói căn nhà này được xây thế nào, vất vả ra sao, nói rồi lại nói không biết đã động đến tiếng lòng nào mà đột nhiên cô nức nở bắt đầu rơi nước mắt.
Lâm Uyển Tinh kinh ngạc, sao đây? Vừa rồi còn cười rất tươi sao giờ tự dưng lại khóc.