Chương 174: Trả tiền đi
Ồ, đây là chạm đến tâm sự nên bắt đầu lộ nguyên hình à.
Trước đó còn muốn khoe khoang mình sống cũng không tồi, bây giờ xem chừng chẳng ra làm sao.
Lâm Uyển Lệ lại ngửi được một tin tức kích động lòng người từ trong nước mắt của Lâm Tô Diệp, cô ta siết chặt nắm tay nhìn cô một cách tha thiết, vùng lên đi, cô mau vùng lên đi!
Lâm Tô Diệp vừa lau nước mắt, vừa thút thít: “Hu hu, các chị ở thành phố sống thật tốt, còn bọn em ở nông thôn… cũng không có điện, cả ngày thắp đèn dầu, em may vá làm đến tận nửa đêm, mắt cũng sắp mù luôn rồi. Bọn em còn không có nước toàn phải đi gánh nước, có một lần trời đông giá rét em còn suýt bị thùng nước kéo rớt xuống giếng chết chìm, hu hu… bọn em mệt đến chết đi sống lại, ngày nào cũng ăn lương thực phục, quanh năm suốt tháng không ăn được đến ba bữa thịt, hu hu…”
Để diễn chân thật, cô còn đứng dậy bưng thúng cơm ra, lương thực tinh bên trong đều đã ăn hết sạch, chỉ còn lại bánh làm từ lương thực phụ.
Mấy cái bánh màu đen nâu nằm trong thúng cơm, nhìn sao cũng thấy đáng thương hết.
Lâm Uyển Tinh nghĩ đến màn thầu trắng và bánh bao to mà mình được ăn ở bộ đội, lập tức cảm giác ưu việt và tự hào dâng lên đầy ắp.
Giọng nói của cô ta càng thêm ôn hòa, vẻ mặt cũng càng hiền lành hơn: “Em gái, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, đợi sau này tòng quân…”
Lâm Tô Diệp đột nhiên sụp đổ, đẩy thúng cơm đi, khóc bảo: “Tòng quân, tòng quân làm gì? Mẹ chồng em không qua đó được lại không chịu để em đi. Bà ấy còn đi khắp nơi làm khó em, đối xử không tốt với em, em ở cữ cũng không cho em ăn ngon, đợt trước em... hu hu… gãy chân rồi cũng không ai chăm soc…”
Cô nâng đôi mắt ướt nhòe bắt đầu khóc với Lâm Uyển Lệ: “Uyển Lệ, em cũng thấy rồi đó, chị rất đáng thương, có phải không? Chân gãy cũng không ai hầu hạ.”
Lâm Uyển Lệ thấy Lâm Tô Diệp khóc lóc nước mắt như mưa thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô ta cũng quên mất phải làm gì, gật đầu đáp: “Đúng, em còn cùng chị ấy đi gọi điện thoại cho Tiết Minh Dực mắng anh ấy, kêu anh ấy gửi tiền về cho chị, kết quả bản thân chị nhát gan, không dám mắng cũng không đòi tiền.”
Lâm Uyển Tinh hơi nhíu mày, cô… gọi điện mắng Tiết Minh Dực?
Cô dám?
Tiết Minh Dực để cô mắng?
Cô đòi tiền?
Chẳng trách tiền lương ứng trước của anh đều gửi về nhà.
Cô ta cúi đầu nhìn chân Lâm Tô Diệp: “Thương gân động cốt một trăm ngày, em gái đã khỏi rồi sao?”
Lâm Tô Diệp nức nở: “Tốt cái gì, ngày nào cũng ở nhà dưỡng, còn không phải nhàn muốn chết chỉ đành vẽ vời sao?”
Cô bắt đầu khoe bức tranh của mình: “Hai người xem em vẽ cũng không tệ chứ, có phải cũng được không? Người trong thôn bọn em đều nói sau này em sẽ thành họa sĩ lớn, đều muốn tranh của em về treo trong nhà, các chị cũng mua một bức nhé!”
Lâm Uyển Lệ: “…” Cô không biết xấu hổ, cô thật sự dám không cần mặt mũi!
Lâm Uyển Tinh: “!”
Người bình tĩnh như cô ta cũng sắp phát điên rồi, người phụ nữ thôn quê không có văn hóa này thật sự đáng sợ, cô lấy đâu ra tự tin dám kêu người ta mua tranh của mình vậy?
Tranh gì đây? Một đống cứt vàng này là gì đây?
Ngược lại cỏ đuôi chó này còn được nhưng ai muốn mua cỏ đuôi chó chứ?
Thấy bọn họ không ai móc tiền ra mua, Lâm Tô Diệp bắt đầu học chị chồng cả của mình tỏ vẻ thảm thương: “Chị họ, Uyển Lệ, em khổ quá! Tiền trong nhà bọn em đều bị mẹ chồng em cầm, không cho em một xu nào cả.”
Bên ngoài, bà Tiết dẫn Toa Toa ra ngoài chơi lại không yên tâm về Lâm Uyển Lệ, sợ cô ta lại xúi giục Lâm Tô Diệp làm trò kỳ quái gì đó mới dẫn Toa Toa lén về nhà, trốn bên ngoài tường sân nghe lén, kết quả vừa vặn nghe được câu tiền đều bị mẹ chồng em giữ này.
Bà Tiết: “…” Cô được lắm, cô có thể lên trời rồi, cô biết giả gãy chân, cô còn biết diễn!
Cô biết diễn như vậy sao cô không đi làm đệ tử của Mai Lan Phương đi.
Kết quả khúc sau vẫn còn chuyện khiến bà ta ngã ngửa hơn!
Lâm Tô Diệp ở trong phòng khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa trách móc mẹ chồng, sau đó cầm tay Lâm Uyển Tinh: “Chị họ, chị thấy nhà em khó khăn như thế, đáng thương như thế, có phải chị nên trả tiền cho bọn em không?”
Hôm nay cô không trả tiền, cô đừng hòng nguyên vẹn rời đi.